A Ân nhắm mắt đứng ngoài cửa hàng Hoa Trù khoảng thời gian nửa khắc, cho đến khi người người lui tới cửa hàng dần nhiều lên, nàng ở đằng sau tấm mạng mới mở hai mắt ra.
Nàng thuê một con lừa, chậm rãi cưỡi nó ra khỏi thành, đi qua một rừng cây yên tĩnh đến Thương Sơn. Phía trước không xa là Hạch Ốc mà tổ phụ để lại cho nàng, nhưng hôm nay nơi nàng muốn đến không phải là ở đó.
Cành lá xanh tươi che lại vô số ánh sáng mặt trời, rõ ràng đang là buổi trưa, có vài phần mộ hoang, nhưng bóng mát vẫn sấm nhân.
Nàng kéo con lừa, tháo mạng che xuống, cất cao giọng nói: “Các hạ đã lén lút đi theo ta một đoạn đường rồi, vì sao ngươi không bày ra mặt thật?”
Vừa nói xong, một trận gió nhẹ thổi tới, tiếng xột xoạt của y phục vang lên, một bóng người màu đen xuất hiện phía sau A Ân. A Ân chưa từng sợ, cũng không thấy sợ, chỉ đứng sừng sững bất động như vậy, thanh âm trong sáng.
Có điều, tâm tình của Mục Dương Hậu hôm nay hiển nhiên không được tốt ắm, hai cha con ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy đâu, ngồi trong đại sảng một lúc, uống hai hớp trà, liền ngượng ngùng đi ra. Khi xuống núi, tâm tình của hai cha con cũng không tốt, hai người cưỡi ngựa một trước một sau đều không nói lời nào.
Tạ Thiểu Hoài có chút mất mát, vốn tưởng rằng vị qúy nhân này đối với hắn có một cái nhìn khác, vậy mà qua mấy ngày cũng chưa từng có ý định cất nhắc tới. Phụ thân an ủi hắn, quan lại cao quý ở Vĩnh Bình ngày thường muốn gặp vị Hầu gia này cũng khó khăn, nếu muốn gặp bọn họ nhất định là trong lòng đã có tính toán, nói không chừng chính là đang muốn thử thách bọn họ cũng nên.
Tạ Thiểu Hoài nghĩ như vậy cũng lên tinh thần.
Lúc trước hắn muốn cưới A Ân, khảo tú công danh (thi đỗ trạng nguyên chăng? ^^), hôm nay nghĩ lại chính là muốn được Hầu gia chú trọng, giáo huấn Lạc Kiều, cưới A Ân.
Xa xa bất chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Tạ Thiểu Hoài ngồi trên lưng ngựa bỗng dựng thẳng người dậy, hô to: “A Ân!” Tạ huyện lệnh nghe thấy cũng nhìn lại, cũng thấy A Ân ở đằng trước. Đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn khi thấy A Ân, chỉ cảm thấy A Ân rất không tốt, nào có nữ tử khuê các nào lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang vắng như vậy, a, nghe nói là náng có man lực, hèn chi mà không có chút sợ hãi nào.
Tạ huyện lệnh kéo Tạ Thiểu Hoài đang muốn xuống ngựa, không vui nói: “Loại người như Ân thị ngay cả cửa nhà ta cũng không xứng để vào, cùng nàng nói chuyện sẽ chị hạ thấp thân phận của con.”
Tạ Thiểu Hoài nói A Ân là một cô nương rất tốt, ngoại trừ gia thế, àng so với Lạc Kiều tốt hơn gấp trăm vạn lần, thế nhưng ở trước mặt phụ thân cũng không dám nói ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Ân biết mất trong rừng cây, giống như một cơn mộng cũ.
(Chan: Hoàn toàn thất vọng với Hoài đại ca. TT)
Tạ huyện lệnh hừ một tiếng, nói: “Khó trách mẫu thân con không thích nàng, loại cô nương xuất hiện ở nơi này không biết là muốn giở trò gì.”
A Ân từ trong miệng Trần Đậu biết được Mục Dương Hậu ở một sơn trang ở ngoại ô Cung Thành, liền dặn dò hắn đợi nàng ở đường nhỏ. Bởi vì sơn trang không nhỏ, ban đầu trong đó chỉ có một gia đình giàu có ở, mà vị Hầu gia này tới ở cũng không thể đuổi hết người ta ra ngoài, nhất định chỉ ở trong một vòng nhỏ.
A Ân không muốn người khác nhìn thấy nàng, không ngờ lại đụng phải tạ Thiểu Hoài.
May là Trần Đậu nhanh nhạy, đi trước nói cho A Ân biết, liền tránh sang một bên, không để cho cha con Tạ gia nhìn thấy. A Ân vốn cũng muốn tránh né, thế nhưng Tạ Thiểu Hoài tinh mắt, nàng chưa kịp tránh liền nghe thấy âm thanh của hắn, liền đơn giản làm như bản thân mình không thấy, chậm rãi đi vào rừng, đợi khi bọn họ đi xa rồi mới cùng Trần Đậu đi tiếp.
A Ân nghỉ chân nhìn lại, mới cùng Trần Đậu tiếp tục đi đến sơn trang.
Chỉ chốc lát tiền tới sơn trang.
Có tiểu đồng đi tới đưa A Ân đi tắm rửa trước. Nha hoàn hầu hạ vẫn là Thúy Ngọc không nhìn được lần trước. Khi Thúy Ngọc giúp A Ân thay một bộ bào tay rộng màu trắng thì cười tủm tỉm nói: “Cô nương là một người có phúc khí, lúc trước người hầu bệnh sau khi ra ngoài đều phải dưỡng thương hơn nửa tháng đó.”
A Ân vừa nghe liền biết nàng hiểu lầm.
Vị Hầu gia nhà họ đối với người khác đều dúng roi thật, nhưng đối với nàng lại không.
Nàng bình tĩnh nói: “Ta tự mình tới.”
Ngược lại cũng không câu nệ giống lần trước, tiểu đồng bưng chậu bạc nhỏ tới cho A Ân quán tẩy( rửa tay, rửa mặt), A Ân cũng tự nhiên mà làm theo. Sau đó, tiểu đồng đưa A Ân đi qua hành lang sơn trang, đi đến một sân viện.
Tiểu đồng nghiêng người, nói: “Mời cô nương.”
A Ân ngẩng đầu lên nhìn trời, ngay lúc đó, há lại vào phòng, lại giống như lần trước, căn phòng đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón, ánh mặt trời bên ngoài vạy mà một chút cũng không thể lọt vào.
Trong bóng tối, giác quan lại càng trở nên vô cùng nhạy bén.
Khí nóng dâng lên tới tai nàng, đồng thời sau lưng cũng nóng lên.
“Bản hầu không ép nàng.”
A Ân chỉ nói: “Hầu gia thủ đoạn cao siêu.” Mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng rốt cục vẫn không cam tâm, trong giọng nói phát ra một tia phẫn uất và bất bình. Rơi vào tai hắn lúc này lại vô cớ đáng yêu.
Hắn lơ đễnh hỏi: “Thật không?”
A Ân nghiễn răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy tên Trầm Trường Đường này so với Lạc Kiều cón đáng giận hơn, được tiện nghi lại còn phách lối. Thế nhưng hắn là kẻ rất có bản lĩnh, hắn có phách lối hơn nữa, đáng giận hơn nữa nàng cũng chỉ có thể nhịn. Nàng hít sâu một hơi, bất chợt, hai ngón tay dò xét môi nàng, mang theo hơi lạnh.
“Không được khép.”
Rất bá đạo! Ngay cả môi của mình cũng không cho cắn!
Nàng theo bản năng khép càng chặt hơn.
Ngón cái vuốt ve bên môi nàng, xúc cả mềm mại khiến cho hắn cảm thấy mới mẻ như vậy, thậm chí có chút yêu thích không buông tay, nhẹ nàng lướt qua tâm môi, đụng chạm đến hàm răng cứng rắn, trên đầu ngón tay hơi mang theo ẩm ướt.
A Ân vô cùng thẹn, hầu bệnh thì hầu bệnh, nào có người nào lại đùa bỡn như vậy!
Nàng buồn bực, có lẽ là do bóng tối che mất đi lý trí của nàng nên đã quên nam nhân phía sau là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng liền há mồm cắn ngón tay của hắn. Sau khi lưu lại dấu vết lần thứ nhất, lại tiếp tục để lại dấu rắng thứ hai.