Ngôn Mặc vểnh tai lên lắng nghe, bên trong không có tiếng rên rỉ đau đớn, càng không có tiếng roi ‘vun vút’, yên lặng đến khó tin. Hắn không khỏi lo lắng, nói: “Ta cho rằng Hầu gia tìm được người mới, cũng tìm được roi mới, nhưng bên trong vì sao ngảy cả tiếng động nhỏ cũng không có? So với lúc thường không hề giống.”
Trước đay lúc đưa vào đều là nam, nữ tử vận một bộ y phục trắng như tuyết, chỉ trong nửa canh giờ, trong phòng nhất định liên tục vang lên tiếng roi, cho tới khi Hầu gia đã mệt, mới sai người đi vào dìu người toàn thân đầy máu tươi đi ra.
Ngôn Thâm cũng không tài nào giải thích được.
Quái bệnh của Hầu gia nhà hắn từ khi trong bụng mẹ tới nay, ngay cả ngự y trong cung, thần y dân gian cũng đều bó tay không có cách trị, không rõ bệnh trạng, càng không biết nên chữa trị như thế nào. Lúc bé bệnh còn nhẹ, mỗi khi phát bệnh thì mặt cũng chỉ nổi gân xanh, sốt hai ba ngày thì sẽ khỏi. Nhưng càng lớn, quái bệnh phát tác nghiêm trọng hơn, gân xanh trên mặt to như con thanh trùng, trong người lại như nghìn trùng cắn tim, số lần phát bệnh cũng nhiều hơn, mỗi khi làm chuyện phòng the thì nhất định sẽ phát bệnh ngay tại chỗ. Cũng chính vì vậy mà nhiều năm nay Hầu gia chỉ có thể thanh tâm quả dục. Về sau, có một vị ngự y chẩn đoán rằng vì Hầu gia không thể tiết dương tinh( Đây là cái gì chắc ai cũng biết nhỉ? ^^) nên mới liên tục phát tác, liền tìm cho Hầu gia một phương pháp để phát tiết dương tinh, cũng chính vì vậy mà có Ẩm Huyết Tiên.
Dần dần, bệnh của Hầu gia cũng ổn định lại.
Trước kia phát tác luôn không có giờ giấc cụ thể, hiện giờ mỗi lần đều cách hai tháng mới phát tác một lần, trong phủ Hầu gia luôn chuẩn bị những nam tử, nữ tử để Hầu gia phát tiết. Có đôi khi bệnh nặng, một hai người là không thể đủ. Hôm nay xem ra chẳng lẽ là chỉ bệnh nhẹ thôi? Một A Ân là đủ rồi?
Ngôn Thâm suy nghĩ tới thất thần.
“Ngôn Thâm.”
Thanh âm trong phòng đã kéo Ngôn Thâm về thực tại, hắn nhanh chóng trả lời: “Có thuộc hạ.” Nói rồi nhanh chóng đẩy cửa phòng bước vào, mắt vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền khiến hắn kinh ngạc. Không có một mảng hỗn độn, càng không có vết máu, Ân thị ngồi xổm dưới đất, cúi thấp đầu, vảnh tai đỏ đến có thể chảy máu.
Hắn lại nhin về phía Mục Dương Hậu.
Khí định thần nhàn, càng không có vẻ mặt buồn ngủ, Hầu gia lúc trước sau khi đánh người xong đều phải nghỉ ngơi một ngày một đêm mới có thể khôi phục lại tinh thần.
“Đưa nàng đi dùng cơm.” Trầm Trường Đường dặn dò.
Ngôn Thâm lên tiến đáp, trong lòng nghi ngờ mang theo A Ân ra ngoài. Nhà trọ sớm đã bị người của Mục Dương Hậu chiếm trọn, ngay cả đầu bếp cũng là người trong phủ, rất hiểu thói quen của Mục Dương Hậu. Khi A Ân ngồi xuống bàn, một bàn màu sắc, hương vị đều đã đươc chuẩn bị ổn thỏa.
A Ân cả ngày nay chưa được ăn thứ gì, vừa rồi lại còn bị vị kia cưỡng hôn hai lần, sức lực cũng tiêu hao không ít. Lúc này thấy trên bàn bày đầy thức ăn dạ dày kêu lên, bắt đầu cầm đũa ăn như hổ đói. Trong lòng Ngôn Thâm rất tò mò, liền quan sát A Ân từ trên xuống dưới rồi từ trái qua phải, không thấy nửa điểm vết thương, hắn hỏi: “Cô ở trong đó đã làm những gì?”
Lời hắn còn chưa dứt, hai gò má A Ân liền có vết hồng nhạt.
Nàng hỏi: “ Quái bệnh của Hầu gia chính là hai tháng phát tác một lần sao?”
Ngôn Thâm nói: “Cô không cần biết.”
A Ân ‘À’ một tiếng, tiếp tục ăn, nét hồng trên mặt dần tan đi. Ngôn Thâm trong lòng cảm thấy mình vụng miệng, rõ ràng là lúc ở trước Ngôn Mặc đều là hắn không thể phản kích lại mình. Nhưng lúc này ở trước mặt nàng thì hắn lại có thể không nói được lời nào, khiến hắn không biết nên làm gì.
Khi A Ân ăn xong thì, Ngôn Mặc cũng ngồi xuống.
Hắn nói với A Ân: “Mời cô nương thay xiêm y, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cô nương trở về.” Dừng lại, lại nói tiếp: “Hầu gia còn căn dặn, cho cô nương hai ngày để thu dọn đồ đặc, ba ngày sau sẽ có người tới đón cô nương.”
A Ân hỏi: “Không biết ý Hầu gia là sao?”
Ngôn Thâm liếc nàng một cái: “Cô đạ được Hầu gia nhà ta chọn trúng rồi, muốn dẫn cô về Vĩnh Bình làm nha hoàn hầu bệnh. Hai tháng hầu một lần, cam đoan nửa đời còn lại của cô sẽ hưởng vinh hoa phú qúy không hết.” Nhớ tới hành động của A Ân những ngày trước, giọng nói hắn nặng thêm: “Cô tốt nhất đừng không biết phân biệt, làm nha hoàn bên cạnh Hầu gia nhà ta là mong đợi không được của bao nhiêu người. Đi theo Hầu gia nhà ta, cô cũng không cần phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, lại không cần lo lắng sẽ có người lăng nhục, ức hiếp cô.” Lo lắng Ân thị nghe không hiểu, Ngôn Thâm lại nói trắng ra: “Có ấn ký của Hầu gia nhà ta, đừng nói là Lạc gia ở Cung Thành, ngay cả thái thú Tuy Châu cũng không dám đắc tội với cô, cô không cần phải nhẫn nhịn, cũng không cần phải lo lắng cẩn thận, cô chỉ cần làm nha hoàn hầu bệnh thật tốt cho Hầu gia nhà ta là được.”
Đây không thể nghi ngờ chính là một dám dỗ rất lớn, giống như là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ cần nắm lấy, liền có thẻ giải quyết hết những phiền não lúc này của nàng.
Thô bạo như vậy, đơn giản như vậy!
Nhưng A Ân biết trên thế gian này tuyệt đối không tránh khỏi việc giái trá cho chiếc bánh, nàng cắn một cái có thể nhìn thấy đào nguyên,nhưng nuốt xuống rồi lại có thể là vực sâu. Cho dù chỉ là một hầu bệnh cho vị qúy nhân này, nhưng nàng không muốn ký thác mọi hỉ nộ ái ố của mình lên người hắn. Người hầu bệnh nhất định không chỉ có một mình nàng, nếu nhận lời thì nàng so với những thị thiếp luôn chờ được chồng sủng hạnh thông phòng thì có gì khác nhau? Đều phải dựa vào nam nhân, chỉ lác ở chỗ là nàng dựa vào một nam nhân vô cùng cao quý mà thôi.