Sau khi bụi đá tan đi, rương mộc xếp chồng như núi xuất hiện, thế nhưng mọi người lại chú ý tới một cỗ quan tài trong đó. Đó không phải là cỗ quan tài bình thường, mà là do vàng chế tạo mà thành, thời gian cũng không thể che giấu đi vẻ sáng rỡ của nó.
Hoàng đế như trúng tà, kìm lòng không đặng bước tới trước quan tài.
Hắn lại tựa hồ như không nghe thấy, chỉ đi thẳng về phía trước.
Nàng đứng sau cửa đá, tỉ mỉ quan sát bố trí xung quanh, sau lưng nàng thị vệ mỗi người đều bước tới trước thăm dò, đem A Ân gạt ra bên ngoài. Ngôn Mặc che trước mặt nàng, lại nghe âm thanh nàng nói: “Ngươi đừng vào trong, không phải của ngươi dù nhìn cũng không phải.”
Vĩnh Thịnh đế bước tới trước cỗ quan tài,
Hắn sai người mở nắp ra.
Rốt cục, hắn cũng nhìn rõ được lư sơn chân diện bên trong quan tài. Quan tài lớn như vậy nhưng bên trong lại chỉ có một hộp đồng lớn cỡ một bàn tay. Hắn nhìn không chớp mắt, một tia cuồng nhiệt chậm rãi lan ra.
Hắn cầm lấy hộp đồng.
Ti Đằng vẫn lo lắng nói: “Thánh thượng, không bằng…”
Hoàng đế ngăn hắn. Hắn thành kính cầm hộp đồng, từng chút từng chút mở ra, bên trong hé ra một tấm da dê. Hắn ngừng thở, cẩn thận mở ra, hắn nhìn bản đồ phức tạp rắc rối liền hiểu ngay, chính là bản đồ kho báu.
Đây chính là bản đồ kho báu mới.
Hắn nắm chặt, cười ha hả: “Ông trời phù hộ Đại Hưng ta!”
Hoàng đế từ trong hưng phấn hồi thần lại, hắn nhìn ra ngoài liền nhìn thấy A Ân, hắn hô: “Bắt nàng ta lại!”
Ngôn Mặc cao giọng đáp: “Quân vô hí ngôn!”
Hoàng đế cười lạnh lùng: “Trẫm chỉ đáp ứng buông tha Trầm Trường Đường, từ đầu tới cuối chưa từng đề cập tới Ân thị.” Tiếng nói vừa dứt, hắn quát: “Bắt được nàng, trẫm trọng thưởng.”
Bọn thị vệ như soi hoang, hai mắt phát sáng lao tới hòng bắt lấy nàng.
Ngôn Mặc che ở trước người nàng: “Cô nương mau đi trước.”
A Ân không nhúc nhích: “Trong thiên hạ này có chỗ nào mà không phải đất của vua, chạy trốn chưa bao giờ là biện pháp.” Cũng là lúc này trong sơn động phát ra ánh sáng chói mắt, bóng người cao lớn nhảy từ trên xuống, người còn chưa tới nhưng lại mang theo giọng nói phát ra trùng trùng trong sơn động.
“Nếu thiên hạ này đều là đất của vương, vậy ngươi muốn trốn thoát, sao không mang đất của vương đổi họ đi.”
Áo choàng đen sẫm dệt kim tung bay trong gió.
Hắn phong trần mệt mỏi chạy tới, đứng ở trước mặt nàng, nhìn Vĩnh Thịnh đế đang đứng ở trong thạch thất.
Lời vừa nói ra khiến cho đám thị vệ ở trong động ngây ngốc trừng mắt mở miệng, câm như hến.
Vĩnh Thịnh đế cũng không có tức giận, trên mặt chỉ lộ biểu tình nặng nề, hắn lạnh lùng nói: “Trầm Trường Đường, ngươi muốn tạo phản sao?”
Hắn lắc đầu: “Nghe những lời này trong lòng ngươi có phải hay không thở phào nhẹ nhõm? Ngươi vẫn cho rằng một ngày nào đó ta sẽ đối lập với ngươi, sẽ đoạt mất vị trí của ngươi. Hoàng huynh, ngươi cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng qua ta.”
Hoàng đế nhìn hắn: “Ngươi quả nhiên đã biết.”
Hắn không có một chút kinh ngạc, giọng nói không gợn một chút sợ hãi: “Ngươi hôm nay nếu không tới đây, trẫm liền có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi đã tới rồi, cũng đừng trách trẫm không để ý tới tình nghĩa.”
Hắn hỏi: “Vì một bảo tàng hư vô, có đáng không?”
“Ngươi cũng không phải là huyết mạch chính gốc của Tư Mã gia, không hiểu được chấp niệm ba đời của Tư Mã gia chúng ta. Người đâu, đem nghịch thần cùng Ân thị bắt lại.”
Ngôn Mặc nháy mắt đứng chắn trước mặt hai người.
Đao kiếm đan xen, ngân quang của đao kiếm âm lãnh mà âm trầm, mặt Trầm Trường Đường không đổi sắc, tựa như phía trước đều không phải thiên quân vạn mã muốn tính mạng hắn, mà chẳng qua chỉ là đám cổ cây mọc trong vườn, hắn nói: “Chính gốc hay không, đều không phải do hoàng huynh định đoạt. Những năm gần đây, hoàng huynh vẫn luôn để thái hậu thái hậu đề phòng mẫu thân ta, chắc cũng là vì thứ này đi?”
Trong lòng bàn tay rộng lớn xuất hiện một quyển trục màu minh hoàng.
Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi.
Hắn nói: “Phụ hoàng từ lâu đã nhìn thấu tính thình của ngươi, người sợ rằng một ngày ngươi sát hại huynh đệ, để lại cho ta.”
Hắn giơ cao quyển trục trong tay: “Di chiếu của tiên đế ở đây, các ngươi thấy chiếu như nhìn thấy tiên đế.”
Bọn thị vệ sợ hãi ngây người.
Cũng không biết là do ai khởi đầu, một người, hai người, bốn người… Dần dần đám người quỳ đầy đất. Vĩnh Thịnh đế không dám tin tưởng nhìn di chiếu trong tay Trầm Trường Đường, xanh mặt.
Ti Đằng nhìn trái nhìn phải, lại nặng nề quỳ xuống.
“Trẫm về miền tây cực lạc, chỉ sợ đời sau tương tàn lẫn nhau, đặc biệt để lại di chiếu này, nắm chắc tiên tổ di huấn, người gây họa thủ túc sẽ không được ngồi ở tước vị, ấu tử Trường Đường…” Di chiếu còn chưa đọc xong, Vĩnh Thịnh đế đột nhiên hét lớn: “Câm miệng.”
Hắn ba bước thành hai bước tới đoạt lại di chiếu.
Nhưng đúng lúc này người hắn trở nên cứng ngắc, bàn tay nắm da dê run rẩy, chỉ trong nháy mắt môi hắn chảy một ngụm máu đen. Hắn thống khổ che ngực, ngã ngồi trên mặt đất, đang lúc mọi người còn chưa phản ứng kip, mặt hắn như có vô số con trùng gồ lên, cả khuôn mặt xanh lè.
Biến cố phát sinh quá nhanh.
Tiếng gọi hoàng đế trong động vang lên thảm thiết.
Cũng là lúc này A Ân phản ứng kịp: “Bản đồ trong tay hắn có độc!” Tiếng nói vừa dứt, thị vệ quanh hắn đồng loạt tản ra, chỉ để lại một mình hoàng đế ngã lăn trên đất.
Trầm Trường Đường lên tiếng: “Đè hắn lại.”
Thị vệ không có ai dám động, chỉ có Ngôn Mặc tiến lên, dùng sức chính trâu hai hổ đè lại hoàng đế. Trầm Trường Đường dùng kiếm gạt tấm bản đồ trong tay hắn ra, nhưng hắn nắm rất chặt, mắt trợn trừng.
“Hoàng huynh, có đáng không?”
Hoàng đế vẫn nắm chặt di chiếu trong tay, ánh mắt hắn, mũi hắn bắt đầu chảy ra máu đen, trứng trùng cuối cùng im lặng không nhúc nhích nữa, hắn nói: “Trẫm tin tưởng ngươi, thế nhưng…Không dám.”
Tay hắn chậm rãi rũ xuống, địa đồ cũng theo đó rơi ra.
Trầm Trường Đường cầm kiếm đẩy ra, có điều trong nháy mắt, từ địa đồ chui ra một con hắc trùng. A Ân phản ứng nhanh hơn đem cây đuốc dí xuống mặt đất, đem con hắc trùng thiêu cháy sạch sẽ.
Hỏa quang ngợp trời, chiếu lên từng gương mặt không còn chút huyết sắc nào.
Cái gọi là bảo tàng, thì ra chỉ là một hồi tham lam hư vô.
Ba tháng sau.
Một chiếc xe ngựa đi vào hoàng thành.
Thủ vệ giữ cổng cung kính mở cửa, đón xe ngựa tiến vào. Có thủ vệ mới tới nghi ngờ hỏi: “Thế nào mà không cần kiểm tra? Người ngồi bên trong là ai? Có lai lịch gì vậy?”
Một thủ vệ bên cạnh gõ vào ót của hắn: “Ngu dốt, đó là đông gia của Thanh Huy lâu, vị thê tử chưa xuất giá của Mục Dương hầu.”
Sau khi xe ngựa dừng lại, nàng quen đường đi tới ngự thư phòng. Đến cửa liền nhìn thấy nha hoàn của Ngọc Thành công chúa, nàng thầm kêu không ổn, còn đang muốn tránh đi một chút liền nhìn thấy Ngọc Toàn công chúa đã thấy nàng.
Nàng đành cười khan: “Công chúa thật là trùng hợp.”
Nàng ta nhìn nàng, một bộ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Hoàng cung có gì không tốt?”
A Ân cười khan, giả ngu nói: “Vấn đề này công chúa phải đi hỏi người của Công bộ rồi.”
Ngọc Toàn công chúa thở phì phò rời đi.
Nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước vào ngự thư phòng, vừa lúc gặp được thiếu niên lang mi thanh mục tú. Nàng khẽ khom người, đang muốn thi lễ thì thiếu niên lang đỡ nàng: “Không cần đa lễ, ta…Không, trẫm vừa mới đọc xong sách, Trầm thái phó vẫn còn ở bên trong.”
Nàng lúc này mới nói: “Cung tiễn thánh thượng.”
Cung nhân ở ngự thư phòng đều cực kì tinh mắt, nhìn thấy A Ân tới liền yên lặng không tiếng động nối đuôi nhau ra ngoài. Trước thư án, Trầm Trường Đường cúi đầu cầm tấu chương, làm như gặp vấn đề khó, chân mày hắn chau lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mắt lên, chân mày lộ ra vẻ nhu hòa.
Hắn gác lại tấu chương trong tay, vươn tay ra.
Nàng cũng tự nhiên nắm lấy, để hắn thuận lợi kéo nàng vào lòng: “Gặp phải Ngọc Toàn rồi?”
Nàng thở dài: “Vẫn như cũ, có điều suy nghĩ kĩ một chút, nàng tức giận cũng là có đạo lý, mẫu thân nàng sinh tiền vẫn luôn bị tiên đế dằn vặt, nàng muốn mượn tay chàng báo thù cũng là chuyện thường tình. Chỉ là hiện tại tiên đế đã băng hà, nàng lại hận cũng không thể đánh lên tân đế mới kế vị.”
“Nàng ta chỉ là không muốn thông suốt mà thôi.”
“Chàng dự định lúc nào thì nói cho nàng biết, di chiếu là giả? Khiến cho nàng hết hy vọng?”
Trầm Trường Đường vuốt ve tay nàng, liền cảm thấy mệt nhọc cả buổi sáng nay liền biến mất không còn tăm hơi, hắn nói: “Không cần nói ra, nàng ta lúc trước ăn hiếp nàng.”
A Ân dở cười dở khóc: “Là chuyện từ bao giờ rồi, ta đều không còn nhớ nữa rồi.”
“Ta nâng nàng trong lòng bàn tay, chính mình cũng sợ làm vỡ, nghĩ tới người khác dám khi dễ nàng, trong lòng ta khó chịu.”
“Nói thật như năm đó chàng chưa từng ức hiếp ta vậy.”
Bàn tay hắn lại không thành thật trượt xuống, nàng vỗ tay hắn: “Đừng làm rộn, ở đây là ngự thư phòng đấy, ta sáng mai còn phải đi Tuy Châu nữa.”
Cảm giác được người bên cạnh cứng ngắc, nàng nghiêng đầu nói: “Khuya hôm trước ta đã nói qua với chàng.”
“Có sao?”
Nàng mở to mắt trợn hắn: “Có! Chàng còn nói ta đi nhanh về nhanh, đông gia Thượng Quan đã tỉnh lại, ta còn có việc muốn thỉnh giáo người ấy.”
“Có sao?”
“Lúc đó chàng còn nâng chân ta lên đó!” Lời vừa nói ra nàng mới phản ứng kịp, há mồm hung hăng cắn tay hắn một nhát: “Chàng lại đùa giỡn lưu mang, đêm nay cho chàng ngủ ở thư phòng!”
“Nương tử, ta sai rồi, ta nhỡ kỹ, nhớ kỹ rồi.” Nói rồi hắn lại lảng sang chuyện khác: “Hoàng đế chưa tới một năm nữa liền tròn mười lăm rồi, lễ Bộ cũng đã bắt đầu chuẩn bị tuyển tú, có rất nhiều cô nương tốt. Bạn tri âm của nàng không phải còn chưa lập gia đình sao? Ta chọn vài bức họa, nàng đi Tuy Châu thì mang tới cho hắn xem, hỏi một chút xem có vừa mắt người nào không?”
“Bình dấm chua hầu gia!”
Trầm Trường Đường một chút cũng không thấy thẹn, hùng hồn vuốt ve quanh bụng nàng, nói: “Đợi ngự y tới bắt mạch cho nàng một chút, nếu như có rồi thì một năm tới nàng đâu cũng không được đi, hảo hảo ở nhà dưỡng thai.”
Nàng nghe nói vậy sắc mặt không khỏi dịu dàng đi.
“Được.”
Nàng cũng muốn có hài tử, so với ai cũng đều mong muốn nhiều hơn.
Đêm đến, bình dấm chua hầu gia phi thường dùng sức, cho nên ngày kế lúc đến giờ nàng chuẩn bị đi Tuy Châu, vẫn phải nằm trong xe ngựa.
Đến Tuy Châu, đã là chuyện của hơn một tháng sau.
Tin tức nàng trở về đây từ lâu đã lan truyền khắp cả Thượng Quan gia, Lâm Hà cực kì hài lòng, thường xuyên bế tiểu nam oa ê a học nói tới cùng nàng nói chuyện rất nhiều, cho tới khi Nguyên Bối không chịu nổi nữa mới lưu luyến mà rời đi.
A Ân mỉm cười tiễn phu thê hai người họ náo loạn rời đi.
“Bọn họ mỗi ngày đều phải cãi nhau một chặp mới được.” Thượng Quan Sĩ Tín đi tới, dịu dàng nói: “Nhưng cứ đến tối lại ngọt ngào tới mức ngay cả ong bướm sâu bọ trăm dặm phương viên cũng không dám tới gần, ngọt ngào quá, sợ bị dính.”
Dọc đường đi hắn cùng nàng nói những chuyện gặp phải, hai người nói chuyện với nhau rất ăn ý, mặc dù có một năm không gặp nhưng cũng không cảm thấy xa lạ chút nào. Lúc đến Nhân Tâm Viện nàng gặp được Thượng Quan Nhân, ông bình phục vô cùng tốt, so với trước kia mặc dù gầy gò đi không ít nhưng khí sắc so với trước đây không có sai biệt lắm.
Thượng Quan Nhân nhìn thấy nàng, thuận miệng hỏi: “Qủa nhiên là duyên phận, là mắt ta vụng về, ta nên sớm nhận ra ngươi mới phải. Thế gian này ngoại trừ tôn nữ của Nguyên Công ra, còn ai có thể có được chân truyền của hắn đây?”
“Đông gia có từng gặp qua tổ phụ ta sao?”
“Khi còn bé từng gặp qua vài lần, tổ phụ ngươi thật sự là thiên tài điêu hạch trời sinh. Chỉ tiếc…” Ông thở dài: “Ngược lại ta cũng không gạt ngươi, Thượng Quan gia sở sĩ gặp phải tai ương bất ngờ là do lòng hiếu kỳ của ta quá nặng, biết phải chuyện không nên biết, mới rước phải sát tâm của hoàng đế.”
“Không nên biết?”
“Chính xác là ân oán đời trước, thái tổ hoàng đế đã từng cứu một người Nam Cương, cũng bởi vậy mà chiếm được bản đồ kho báu.”
Nàng hỏi lại: “Giang Cốt?”
Thượng Quan Nhân khẽ run rẩy.
Nàng liền đem mọi chuyện Vĩnh Thịnh đế đối với nàng kể qua một lượt, nghe xong hắn lắc đầu, nói: “Đó là hắn lấy lí do thoias thác với bên ngoài, Nguyên Công quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra loại chuyện tiểu nhân như vậy được? Lúc bách nghiệp Đại Hưng quốc khỗ trống rỗng, thái tổ hoàng đế biết Giang Cốt còn lại một nửa bản đồ kho báu nên nổi lên lòng tham, bắt một nhà già trẻ nhà Giang Cốt ra để bức hắn giao ra nửa tấm bản đồ còn lại, Giang Cốt không thể tránh được, chỉ có thể đáp ứng. Hắn sợ thái tổ hoàng đế sẽ nuốt lời, nên giao phó tổ phụ ngươi chiếu cố người nhà hắn. Tổ phụ ngươi một bên điêu hạch một bên thầm an bài xong cho người nhà Giang Cốt, cha ta và Phương lão cũng bởi vì chuyện này mà nổi lên tranh chấp với tổ phụ ngươi, tổ phụ ngươi khăng khăng muốn giúp Giang Cốt, hạch điêu Thập Bát Châu hoàn thành, thái tổ hoàng đế liền nổi lên sát tâm.”
Nàng hỏi: “Cho nên tổ phụ ta mới bị rơi xuống núi?”
Thượng Quan Nhân thở dài: “Giang Cốt cùng tổ phụ ngươi bị ép tới chân núi, Giang Cốt hạ Âm cổ lên người Thái tổ hoàng đế, lại hạ Dương cổ lên người tổ phụ ngươi, lấy cái đó để bảo vệ tổ phụ ngươi. Nhưng mà không ngờ tới tổ phụ ngươi lúc chạy trốn rơi xuống núi, may có ông trời phù hộ. Vì một nửa bảo tàng kia, mà tam giác vàng xây dựng chính quyền năm đó tan rã, cũng chính bởi vì tổ phụ ngươi, Thượng Quan gia chúng ta mới cấp tốc rút lui khỏi triều đình, từ đó về sau không tham gia chính sự trong triều nữa.”
A Ân nói chuyện ở Nam Cương.
Thượng Quan Nhân nghe xong lại càng thổn thức không nguôi.
Nàng sau khi rời khỏi Nhân Tâm viện, Thượng Quan Sĩ Tín lại hỏi nàng: “Nàng định lúc nào trở về Vĩnh Bình?”
“Mấy ngày nữa.”
Thượng Quan Sĩ Tín nghe vậy thì trong lòng hơi thất lạc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, dịu dàng nói: “Cũng là nên về sớm một chút, trễ một đoạn thời gian nữa sẽ gặp phải mùa mưa, đi đường thùy hay đường bộ cũng đều không tốt.”
Hắn lại hỏi: “Nàng cùng hắn dự định bao giờ thành thân? Nếu lúc đó ta vẫn rảnh, liền tới Vĩnh Bình uống rượu mừng của hai người.”
Nàng đáp: “Chờ sau khi A Tuyền tỉnh lại.”
Hắn kinh ngạc: “Nàng muốn sinh hài tử rồi mới thành thân sao?” Hỏi xong hắn lại lắc đầu cười: “Cũng đúng, nàng cũng không để ý tới cái nhìn của người khác, có thể tùy tâm sở dục, hắn đối với nàng cũng không tệ.”
Nàng nhìn hắn, muốn nói gì đó lại thôi.
“Ta biết nàng muốn nói gì, nhưng cũng không cần phải nói. Đời người khó có được tri kỉ,” hắn cúi đầu. “A Ân, Sĩ Tín ta có thể gặp được tri kỷ của mình, đời này không còn gì hối tiếc nữa.”
Lúc nàng trở lại Vĩnh Bình đi bằng đường bộ, đi được nửa lộ trình thì nghênh đón phải trời mưa rào tháng bảy, nàng cũng không vội trở về mà tìm khách sạn nghỉ ngơi, dự định trời hết mưa sẽ trở về.
Đi Tuy Châu một chuyến, đi đi về về ít nhất cũng mất hai tháng. Mà trong nửa thàng này, nàng cách ngày đều nhận được thư của Trầm Trường Đường. Mà mấy ngày nay ngược lại rất im ắng, không có người đưa thư tới cho nàng. Nàng suy nghĩ có lẽ là do triều đình bận rộn nhiều chuyện.
Đêm khuya dần, nàng sau khi khắc xong hạch trong tay cũng dự định nghỉ ngơi.
Từ sau khi ở Nam Cương trở về, gánh nặng của nàng cuối cùng cũng có thể buông bỏ, cuộc sống hiện tại của nàng rất đơn giản, cũng rất thỏa mãn, buổi sáng tới Thanh Huy lâu giảng bài, buổi trưa cùng Mục Dương hầu và Trầm phu nhân ăn cơm, buổi chiều cùng người bàn luận hạch điêu, cơm tối vào cung ăn cùng hắn, sau đó cùng hắn về nhà, ban đêm tất nhiên là làm chút chuyện vui vẻ của người có tình với nhau. Có điều nàng có chút khổ não, mấy tháng nay rất tốt, nhưng bụng nàng thủy chung vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa.
Nàng khẽ run, hỏi: “Ai?”
Ngoài cửa im lặng không có tiếng trả lời.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, gọi tên của tùy tùng đi theo nhưng cũng không có tiếng trả lời. Nàng đi tới mở cửa, còn chưa thấy rõ người ở ngoài liền bị ôm chầm vào lòng. Nàng chăm chú nhìn lại, ngạc nhiên: “Sao chàng lại tới đây?”
Hắn bế nàng, tiện thể đá cửa vào.
“Có hai người nhớ nàng.”
Mặt nàng đỏ lên, sẵng giọng: “Đầu óc chàng bình thường đều nghĩ tới cái gì vậy?”
“Nhớ nàng, còn có thân thể của nàng.”
Nàng vòng ôm cổ hắn, nói: “Chàng cái tên không đứng đắn này, sau này có hài tử rồi nhất định sẽ nhiễm phải thói xấu của chàng mất thôi.”
Hắn đè lên người nàng, vừa hôn vừa nói: “Nàng đi Tuy Châu đã hơn bốn mươi lăm ngày, triều vụ trong nửa tháng tới ta đều đã sắp xếp xong xuôi, đã hướng hoàng đế xin nghỉ nửa tháng. Chúng ta cùng nhau trở lại, thuận tiện sinh con.”
Nàng trợn mắt há mồm.
Nào có người nào xin nghỉ là vì **!
Hắn bộ dạng ngay thẳng: “Chờ hài tử ra đời, trời sập xuống nàng cũng phải gả cho ta, một ngày chưa thú nàng ta ban đêm liền ngủ không ngon.”
Nàng đang muốn nói gì đó, tiểu hầu gia thế tới dũng mãnh, ngôn ngữ ra ngoài miệng liền biến thành tiếng thở gấp. Sau đó, hắn cũng không có nuốt lời, trên đường về hầu như hai người không ngừng nghỉ, đến lúc về tới Vĩnh Bình cả người nàng như bị xe ngựa nghiền qua nghìn lần vậy.
May mà trời không phụ lòng người.
Một đêm của ba tháng sau, nàng nôn khan. Từ ngày bắt đầu nôn khan đó, cơ thể nàng có thể rõ ràng cảm nhận được ngực không đau nữa, bất kể hắn có hôn thế nào, ngực nàng ban đêm không còn đau nữa, mà lúc hắn động tình, gân xanh trên mặt cũng không còn.
Âm Dương nhị cổ hợp nhất, truyền tới trên người tiểu oa nhi trong bụng nàng.
Tám tháng sau, A Ân sinh ra một nữa oa, thần cổ cũng hiện ra. Giang Dương đem thần cổ cho vào trong cơ thể Khương Tuyền, chưa tới hai ngày sau, Khương Tuyền mở mắt ra, A Ân mừng đến chảy nước mắt, Mục Dương hầu cũng mừng đến chảy nước mắt.
Hắn chờ ngày rước thê tử về nhà bao lâu, rốt cuộc ngày đó cũng tới rồi.
Nguyên dịch thừa nằm ở trên tháp, dưới gốc cây mây, thoải mái mà híp mắt. Thời gian gần đây quả thực không thoải mái tí nào, làm một tiểu dịch thừa, lại là dịch thừa của thành bé, thực sự là nơi lựa chọn dưỡng lão thích hợp nhất.
Hắn nhìn lại mình nửa cuộc đời, cảm thấy bản thân mình coi như cũng là thuận buồm xuôi gió, vô kinh vô hiểm.
A, sai rồi.
Vẫn có kinh, hai lần đều là vì Mục Dương hầu. Có điều, nghe nói Mục Dương hầu muốn thành hôn, oa nhi cũng có rồi, một quý nhân như hắn, trên có triều sự, dưới có gia sự, đoán chừng tới khi hắn vào quan tài cũng sẽ không còn lâu nữa đâu.
Nguyên dịch thừa híp mắt, thư thái cảm khái: “Hôm nay ánh nắng quả thực là không tệ nha.”
Tiếng nói vừa dứt, nô bộc hoảng loạn chạy tới. Lúc này không đợi tên nô bộc mở lời, hắn lầm bầm mấy tiếng: “Hoảng cái gì mà hoảng, cũng không phải Mục Dương hầu tới, chỉ cần không phải là Mục Dương hầu, trời sập cũng không được cản ta phơi nắng.”
Nô bộc khóc không ra nước mắt.
“Đại…Đại nhâ, thực sự tới rồi.”
Nguyên dịch thừa liếc mắt nhìn: “Mục dương hầu còn đang vội vàng thành thân, nào có khi không mà tới đây.” Nhưng nhìn tên nô bộc đang run như cầy sấy, tim của hắn cũng nhảy bình bịch theo: “Thực sự tới sao? Lúc này trong dịch trạm của chúng ta lại có kẻ nào dính tới Mục Dương hầu?”
“Là…Là thê tử của Mục Dương hầu.”
Nguyên dịch thừa cảm thấy chính mình thật muốn quy thiên rồi.
“Là phu nhân của Mục Dương hầu đang ở tại trạm dịch của chúng ta.”
Nguyên Dịch thừa hắn một cước.
“Nói năng rõ ràng không được hả mày?” Lúc này mới ổn định lại tâm thần đi ra đón. Vừa đi ra liền nhìn thấy hai vị tùy tùng thiếp thân của Mục Dương hầu đứng ở cửa, hắn lập tức toét miệng chào hỏi. Ngôn Thâm lên tiếng: “Hầu gia chúng ta đi rồi.”
Nguyên Dịch thừa thật muốn gọi hắn một tiếng phụ mẫu tái sinh, thế nào mà so với nô bộc của hắn còn hiểu hắn e ngại điều gì, lập tức vộ i vàng trả lời.
Mà giờ khắc này Mục Dương hầu nhặt lên hộp gỗ, phủi phủi bụi rồi đưa tới cho A Ân. Nàng mở ra, thấy bên trong chính là mười hai con hạch điêu tổ phụ để lại cho nàng.
Hắn hỏi nàng: “Tới Đào sơn?”
Nàng gật đầu.
Dịch trạm ở Đào sơn không xa, ngồi xe ngựa qua đó chỉ mất hai khắc. Sau khi tới phía sau Đào sơn, nàng tự mình lập tấm bia mới cho tổ phụ, đem đổi tên thành Nguyên Ẩn, lại đem mười tám hạch điêu chôn xuống.
Nàng thấp giọng nói: “Chuyện của tổ phụ, tôn nữ đều đã biết, bây giờ mọi người đều rất tốt. Con ở Vĩnh Bình chuẩn bị mở một trường tư thục, những người muốn học điêu hạch đều có thể tới, chỉ cần nguyện ý học, con liền đem chân chính tài nghệ của người ra mà dạy bọn hắn.” Nàng nói rất nhiều, cho tới khi mặt trời lặn xuống núi mới rời đi. Hai người cũng không ngồi xe ngựa, trên đường đi qua rừng cây Thương Sơn, hắn nói: “Nàng có biết ta cũng có một người cực kỳ biết ơn?”
Nàng khẽ run hỏi: “Là ai?”
“Chính là dược nhân năm đó đâm ta bị thương.” Hắn chỉ vào một nơi, nói: “Đó là nơi này, hắn đâm ta một đao, ta mang thương tích mới gặp được nàng. Lúc đó vừa hôn nàng, ta liền suy nghĩ xem có suy nghĩ nhất định phải đưa nàng về làm dược thê của ta.”
Nàng nói: “Chàng lúc đó rõ ràng là muốn ta làm thiếp.”
“Ta hôn nàng một lần xong cũng không còn muốn gần gũi với nữ nhân khác nữa, là thê hay thiếp đều cũng chỉ là nữ nhân duy nhất của ta.”
Mặt trời chậm rãi xuống núi, đem bóng hai người kéo dài thành một, cả một đời dài như vậy.
*Bất thức Lư Sơn chân diện mục nghĩa là “chẳng biết mặt mũi của Lư Sơn như thế nào.” Không nhận rõ, không hiểu được bản chất, lòng dạ như thế nào, ví như núi Lư Sơn quanh năm mây phủ khó biết rõ hình thù của nó ra sao vậy. (Nguyên đây là ý một câu thơ của Tô Thức, đời Tống viết về Lư Sơn: Bất thức Lư Sơn chân diện mục nghĩa là “chẳng biết mặt mũi của Lư Sơn như thế nào.”
HOÀN CHÍNH VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT