A Ân nặng nề tâm sự, ban đêm khó ngủ được, vừa vặn có A Tuyền bên cạnh nên cũng không dám trăn trở qua lại quá nhiều, chỉ có thể mở to mắt nhìn màn trướng, bên tai nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của A Tuyền, trong đầu lại nghĩ lại lợi hoàng đế nói.

Đến tận canh ba nàng vẫn không thể ngủ nổi, định rón rén bò dậy im lặng ra ngoài.

Tùy tùng gác đêm ở ngoài thấy nàng ra định thi lễ liền bị nàng nhẹ nhàng lắc đầu cự tuyệt.

Nàng xách váy nhẹ nhàng trở về sân viện của mình.

Nào ngờ vừa mới vào sân liền thấy thân ảnh đứng cạnh cửa, gió đêm hơi lạnh, thổi bay tóc mai của hắn, lộ ra ánh mắt sắc bén. Nàng ngẩn ra, hắn để quyển sách trong tay xuống, thần sắc không thay đổi: “Trễ thêm nửa canh giờ nữa, ta liền không thể làm gì khác ngoài đêm mai trở lại tiếp tục ôm cây đợt thỏ.”

Nàng nói: “Ta cũng không phải thỏ.”

Hắn cười: “Nàng nếu thực sự là một con thỏ cũng tốt, ta tự mình lấy kiếm lột da nàng ra, nhìn một chút xem lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.”

Nàng nghe hắn nói như vậy ngược lại có chút giận hờn, không nói một lời liền đứng dậy đình bước vào phòng, vừa mới vòng qua người hắn tay liền bị nắm lại, lập tức rơi vào lồng ngực quen thuộc, thanh âm của hắn vang lên bên tai nàng, mang theo vẻ khàn khàn của một đêm không ngủ.

“Ta chờ nàng cả đêm, một lát nữa còn phải thượng triều, sống hay chết nàng cũng phải cho ta một lời chắc chắn đi chứ.”

Một chiêu khổ nhục kế này hiển nhiên là vẫn dùng được.

Nàng có chút đau lòng hắn: “Chàng muốn nghe lời chắc chắn gì?”

“Thánh thượng truyền đòi nàng vào cung rốt cuộc là đã nói gì với nàng? Nếu như khiến nàng tức giận, nàng cứ giận ta là được rồi. Thánh thượng không thể so với ta, tính tình người không có tốt như vậy.”

Nàng nghe thấy lời này không khỏi trợn mắt: “Tính tình chàng tốt thế sao?”

Ban đầu lúc còn ở Cung Thành, nàng thiếu chút nữa còn bị hắn xấu tính giết chết đấy.

Hắn giở vẻ mặt nghiêm trang: “Làm người bên cạnh hoàng đế, không tránh khỏi có chút cao cao tại thượng, tính tình tự nhiên sẽ không được tốt mấy rồi, nhưng đối với nàng thì không giống vậy, dù ta có hư thế nào cũng nguyện ý cho nàng sửa.”

Nàng thực sự là đối với hắn ngày càng không có biện pháp, những lời này của hắn dỗ dành nàng không tệ, khiến lòng nàng lại mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Nhưng nàng cũng hiểu, chuyện này cũng không phải chỉ cần hắn dỗ dành nàng liền có thể thôi, thái độ của hoàng đến hôm nay chính là biểu hiện trần trụi nhất.

Nàng nói: “Hoàng đế trong miệng Minh Mục, hôm nay có hỏi một vấn đề nhưng ta vô pháp trả lời. Chàng nếu muốn biết sao không đi hỏi hắn?” Nàng thẳng thắn: “Chuyện của ta với chàng, hắn sớm đã biết nhưng lại không đồng ý, ta vẫn cho là bởi vì thân phận mình không đủ, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải.”

Trầm Trường Đường không khỏi ngẩn ra.

Nàng tránh thoát khỏi hắn, ba bước thành hai tiến vào phòng, đóng sập cửa.

Sống lưng vẫn luôn cố dựng thẳng lúc này tựa vào cửa từ từ hạ xuống, nàng vô lực ngồi xuống đất.

Trầm Trường Đường trầm mặc đứng ở sau cánh cửa hồi lâu, cuối cùng im lặng rời đi.

Hắn vừa đi nàng lại càng không ngủ được. Sáng sớm ngày kế mí mắt tránh không thoát cảnh sưng húp, gọi người lấy khối băng tới đắp lên cho có lệ, đợi một lúc đỡ sưng rồi mới để cho hạ nhân dâng lên điểm tâm.

Nàng còn đang dùng bữa, Phạm Hảo Hạch như thường lệ báo cáo tình huống Thanh Huy lâu hiện tại với nàng, cùng các loại công việc nhỏ to khác.

Hôm nay lúc hắn báo cáo xong, sắc mặt có chút nặng nề: “Đại cô nương, có một chuyện ta không biết có nên nói hay không, có liên quan tới chuyện Đổ cây.” Nàng vừa nghe liền hỏi: “Đều không phải đã cấm hạch điêu kỹ giả của chúng ta không được dính dáng đến rồi sao? Là ai biết rõ mà còn cố vi phạm?”

Hắn lắc đầu: “Không có quan hệ với Thanh Huy lâu chúng ta, nhưng lại liên quan tới đệ đệ ruột của cô nương.”

Nàng ngẩn người, hỏi: “Đệ đệ ra? Hạo ca nhi mới lớn được bao nhiêu? Sao có thể đi Đổ cây?” Dừng lại rồi mới nhớ ra bản thân mình còn có một đệ đệ Ân Minh Lãng quanh năm buôn bán ở bên ngoài, chỉ có ngày lễ tết mới quay trở về nhà, mấy năm nay cũng không biết hắn làm cái gì, thường xuyên không có tin tức, thế nên từ sau khi nàng tới Tuy Châu, hầu như cũng quên luôn chính mình có một người đệ đệ như thế.”

Nàng hỏi: “Là đại đệ đệ của ta sao? Có chuyện gì xảy ra, huynh tỉ mỉ kể ra xem.”

“Triều đình vẫn chưa ban bố lệnh cấm Đổ cây ra, cũng chưa cho phép qua, cho nên tất cả mọi người là yên lặng hành động. Gần đây có người ở Bách Việt bên kia Đổ cây, giả bộ vận chuyển tới Vĩnh Bình, vừa vặn gặp phải lệnh cấm của triều đình mới ban ra sáng nay, liền bắt luôn đám người này để giết gà dọa khỉ, mà đệ đệ của đại cô nương vừa vặn ở trong số đó.” Hắn ho nhẹ: “Hiện tại đã bị giam vào ngục.”

Thấy dáng dấp hắn có lời muốn nói rồi thoi, nàng hỏi: “Có chuyện gì nữa nói luôn.”

Hắn đáp: “Theo như ta điều ta, đệ đệ kia của cô nương tựa hồ như không chỉ có tham gia vào chuyện đổ cây này thôi, lần này tới Vĩnh Bình không chỉ có tới buôn bán, mà còn mở một sòng bạc nhỏ, cho nên mới đúng lúc đụng phải lệnh cấm của triều đình này.

Nàng nghẹn họng nhìn trăn trối.

Đổ cây trước đây quả thực triều đình chưa từng bên lệnh cấm, nhưng bài bạc thì chắc chắn có.

Hắn còn nói: “Trước đó đã từng vì thiếu nợ mà phải vào ngục ở Bách Việt, tổng cộng ba lần, ước chừng một năm rưỡi, an phận được nửa năm thì lại gặp phải chuyện này. “

Nàng cảm thấy thật đau đầu, trước đây lúc còn ở Cung Thanh, phụ thân rất giỏi đánh bạc, trăm triệu không ngờ tới ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’, đại đệ đệ này của nàng hóa ra quanh năm không về nhà là bởi vì còn bị giam ở trong ngục, còn hàng năm buôn bán ở ngoài tết về mua lễ tặng người nhà, thì ra đều chỉ là biểu hiện giả dối.

Hắn hỏi: “Đại cô nương định như thế nào? Muốn cứu người ra không?”

Nàng lạnh nhạt: “Cứu cái gì, trước tiên để cho hắn ở trong đó một thời gian, dù sao cũng không chết được.” Đợi hắn ở trong đó một năm rưỡi nữa cho tỉnh ra, lần này nếu không cho hắn nếm mùi vị, hắn sao có thể nhỡ kỹ bài học?

Phạm Hảo Hạch hiểu ngay ý nàng.

Người tất sẽ cứu, nhưng phải để cho hắn nếm chút trái đắng.

“Ta hiểu rồi.”

Xế trưa năm ngày sau, nàng vừa ở Thanh Huy lâu giảng xong bài, đang định nghỉ một lát thì Phạm Hảo Hạch vội vã tới. Từ sau khi tới Vĩnh Bình nàng liền rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt hắn hốt hoảng như vậy, thần sắc nàng trầm trọn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đại cô nương, lớn chuyện rồi.” Hắn nhanh chóng đáp: “Phụ mẫu cô đều tới Vĩnh Bình rồi, hiện tại còn đang quỳ gối trước trạch để chúng ta, cầu đại cô nương cứu người trong ngục ra. Ta sau khi biết liền lập tức cho hạ nhân ra mời người vào, nhưng hai người họ cố chấp, nhất định muốn quỳ ở ngoài cửa, nói là nếu không thấy cô nương nhất định sẽ không đứng dậy. Hiện tại người xem náo nhiệt vây chung quanh nhiều lắm, hai người họ lại bắt đầu nói mình khổ sở…mắng cô nương đến thập phần…khó nghe!”

Cha nương ở cửa khóc lóc tố nữ nhi mình, ở vào thời đại chữ hiếu làm đầu này đối với nàng mà nói hiển nhiên là cực kỳ bị hủy danh tiếng.

Nàng tỉnh táo lại: “Lập tức cho xe ngựa tới, huynh ở lại Thanh Huy lâu.”

Phạm Hảo Hạch ứng tiếng.

Dừng lại, nàng lại nói: “Lại để cho người đi điều tra một chút, cha nương ta rốt cuộc là xuất phát tới Vĩnh Bình từ lúc nào. Đệ đệ kia của nàng gặp chuyện bất quá chỉ mới được năm ngày, từ Cung Thành tới Vĩnh Bình, cha nương nàng nếu đi ít nhất cũng phải mất hơn hai tháng, nương nàng lại không mang theo Hạo Ca nhi, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị, mau chóng tra ra hai tháng này có người nào tiếp xúc qua với cha nương ta ở Cung Thành.” Nói đến đây nàng lại mẫn cảm ngửi được dấu vết: “Việc hắn tham gia bài bạc cũng tra một chút, ta không tin Minh Lãng lần thứ ba từ lao ngực ra lại tiếp tục dám tới Vĩnh Bình đánh bạc.”

Hắn lại ứng tiếng.

Nàng lúc này mới nhanh chóng bước lên xe.

Lúc trở lại trạch để, quả nhiên, một đám người đang vây xem náo nhiệt, trước trạch để tùy tùng ba đám thành hàng nhóm khuyên bảo, chặn lại đám người đang muốn xem náo nhiệt, mới không khiến cho đám người rối loạn.

Nàng bước nhanh tới.

Không đợi Ân Tu Văn cùng Tần thị khóc lóc, nàng đã trước một bước mở miệng: “Muốn cứu người thì mau theo ta đi vào.”

Ân Tu Văn nói: “Ngươi trước tiên đi cứu Lãng ca nhi! Ta nếu không thấy nó sẽ cả đời quỳ ở chỗ này.” Tần thị cúi đầu, lúng túng nói: “A Ân, con mau đi cứu đệ đệ con đi.”

A Ân hiện từ lâu đã không còn là A Ân của ngày xưa nữa, nàng cũng không bởi vì hai người họ cố chấp mà sốt ruột.

Nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu, gọi: “Cha, nương.”

Sau đó, chậm rãi quỳ gối trước mặt hai người, dùng thanh âm cực thấp nói: “Cha nương quỳ ở chỗ này, liệu có từng lo lắng cho danh tiếng của nữ nhi chưa? Ta biết sẽ không đâu, danh tiếng đã hủy, ta cũng không để bụng mà càng dứt khoát hơn. Ân Minh Lãng hiện tại còn ở trong tù, cha nương có tin hai người quỳ ở đây, nữ nhi cũng có cả ngàn cách khiến nó cả đời này cũng không ra khỏi ngục được?”

Nàng rõ ràng cười nói dịu dàng như vậy, nhưng đáy mắt vô cùng lạnh lẽo, khiến Ân Tu Văn không khỏi rùng mình một cái.

Nàng lại nói tiếp: “Cha, nương, ta đếm tới ba, nếu hai người không theo ta hồi phủ, ta chỉ đành trút giận lên đệ đệ mình, ở trong ngục vừa dơ lại vừa tối, không cẩn thận để mất một cánh tay cũng là chuyện thường.”

Ân Tu Văn bật người bò dậy, Tần thị cũng đi theo.

Có nha hoàn đến đỡ A Ân nhưng nàng xua tay cự tuyệt, nàng tự mình đứng lên, nghiêng người sang nói: “Cha, nương, thỉnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play