Ngôn Thâm ẩn nấp ở trên nóc nhà. Hắn gõ nhẹ lên ngói, phát hiện có vài viên bị rỗng, lập tức dời một khối ra. Trong phòng khuất sáng, ánh sáng mơ hồ, Khương Tuyền vừa mới châm đèn, thấp giọng oán trách: “Chẳng trách tam di nương không cần phải dời tới Đông Uyển, thì ra là vì lý do này. Tỷ tỷ, muội rót một bình trà hoa cúc cẩu ky, nhất là mắt sáng, tỷ mấy hôm nay dùng mắt mà chẳng phân biệt được ngày đêm, uống nhiều một chút, mắt tỷ tỷ vừa lớn vừa ướt, cũng không thể hủy hoại được đôi mắt xinh đẹp trời ban được.”
A Ân ngồi trước bàn, từ góc nhìn của Ngôn Thâm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng, bởi vì trong phòng mờ tối, không thây được trên bàn có cái gì.
A Ân ngáp một cái, cười nói: “Có muội ở bên cạnh ta, ta nào dám không chú ý?”
“Tỷ chỉ biết trêu chọc muội.”
Khương Tuyền rót một chén trà đưa cho A Ân.
A Ân lại nói: “Cũng không tệ lắm là tốt rồi. A Tuyền, ta muốn đi ra ngoài một lúc, trong vòng nửa canh giờ sẽ quay trở lại. Muội canh giữ trong phòng, nếu mẫu thân tới đây, cứ nói ta hơi mệt nên đã đi nghỉ. Nếu như mẫu thân thật sự phát hiện ra ta không có ở đây, cứ nói ta đi bái tế cho tổ phụ.”
Ngôn Thâm đêm chuyện nghe được ở Ân gia nói với Ngôn Mặc, ánh mắt Ngôn Mặc dại ra trong chốc lát, hắn nói: “Ngươi lại có thể làm ra chuyện vụng trộm như thế!”
Ngôn Thâm hùng hồn đáp: “Tất cản hững chuyện liên quan tới Hầu gia, đều không từ bất cứ thủ đoạn nào.” Dừng lại, hắn lại ý vị thâm trường nói: “A Mặc, ngươi đi theo bên cạnh Hầu gia chỉ vài năm, kinh nghiệm còn ít, phải nhớ thật rõ chuyện này.”
Ngôn Mặc lên tiếng trả lời.
Lúc này A Ân đã đến.
Ngôn Thâm lập tức xuất hiện trước mặt A Ân, đang muốn mở miệng nói gì đó. A Ân đã thản nhiên cúi người hành lễ, “Lang quân vạn phúc, đây là qùa tặng của A Ân.” Khi nàng đứng lên thì lại hơi gật đầu.
Xuyên qua chiếc mũ có mạng che màu đen, Ngôn Thâm không thấy rõ mặt A Ân, nhưng có thể nghe ra được âm thanh nhã nhặn dịu dàng của nàng.
“Qúy nhân ưu ái A Ân như thế, A Ân vui mừng vô cùng, liền ngày đêm không nghỉ khắc ra vật này, vẫn mong quý nhân nhận cho. A Ân tuy là người tầm thường, nhưng cũng biết ngọc ban chỉ của quý nhân là vật vô giá, không phải là thứ mà một món hạch điêu có thể so với được. Cho nên lúc khắc thứ này A Ân đã dùng tấm lòng vô cùng thành khẩn của mình, có thể được quý nhân thưởng thức nhất thời nửa khắc, cũng là máy mắn của A Ân rồi.” Nàng ho khan hai tiếng, mang theo chút âm mũi khàn khàn, “Đêm qua A Ân không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, vốn nên tự mình đi cảm tạ qúy nhân, nhưng thân thể qúy nhân đáng giá nghìn vàng, A Ân nhỏ bé như con kiến, nếu lây bệnh cho qúy nhân thì tội của A Ân ngàn lần đáng chết.”
Dưới màn che lộ ra một đôi tay trắng sáng, trong lòng bàn tay cầm chiếc hộp màu đen. Ngôn Thâm nghe mà đầu óc mơ hồ nhân lấy chiếc hộp.
A Ân đứng tại chỗ hành đại lễ, rồi lui người về phía sau vài bước, quay người rời khỏi.
Ngôn Mặc lúc trước đã được Trầm Trường Đường dặn dò, không dám cản nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi, hồi lâu sau Ngôn Thâm mới mở chiếc hộp ra. Trong hộp có một chuỗi tượng hạch điêu mười tám vị La Hán, trừ những cái đó ra còn có một viên ngọc ban chỉ.
Nhớ tới những lời A Ân vừa nói, khuôn mặt hắn lúc này vô cớ thêm một phần tàn bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biết mất gần như không còn, hắn chậm rãi nói: “Ngụ ý của nàng là nàng không xứng với bản Hầu gia, lần này từ biệt, chỉ mong sau này không còn quan hệ nữa.”
Trái tim A Ân lúc này đang nhảy bình bịch vì lo sợ bất an.
Bị nhét vào tay miếng ngọc ban chỉ gọi là tín vật kia mà không giải thích được, trong lòng nàng lúc này chỉ toàn là bất an. Không ai vô duyen vô cớ đối tốt với ai cả, trên đời này cũng không có miếng bánh nào bỗng rơi từ trên trời xuống, huống chi vị qúy nhân kia lại còn là Hầu gia.
Nàng biết mình lớn lên dáng dấp cũng không tệ, gọi nàng một tiếng mỹ nhân nàng cũng dám đáp lời.
Thế nhưng vị qúy nhân này ở Vĩnh Bình, có dạng mĩ nhân nào mà hắn chưa từng gặp qua? Vị qúy nhân kia để mắt tới nàng, chắc chắn là có nguyên do. Nếu nàng thực sự cầm tín vật kia đi cầu cứu hắn, nhất định sẽ nợ hắn một ân tinh. Hắn đường đường là Hầu gia, muốn cái gì mà không có? Nàng là một tiểu nữ tử, có thể tặng thứ qúy giá gì cho hắn chứ, nếu tặng cũng chỉ có thân thể mà thôi.
Nàng chưa bao giờ tình nguyện lấy sắc hầu người.