Tô Nhuyễn không biết bà Hoắc đã bắt đầu đắn đo tính toán về cô, thời điểm trời vừa tối dây cột tóc được người mua hết một nửa.
Cô thu dọn quầy hàng, sau đó đi tới một tiệm may cùng ngày hôm qua giống nhau lại mua chút vải vụn cùng đầu dây thun, sau đó mới trở về nhà.
Trong nhà không có ai, lão thái thái vẫn như cũ không có trở về, nghĩ đến Tô Văn Sơn cũng không có ở nhà, ông ta đang bồi lãnh đạo thị sát.
Như thế thì càng thuận tiện cho Tô Nhuyễn, cô đem tiền hôm nay bán được lấy ra đếm đếm.
Tổng cộng bán được 150 mấy cái, trong đó đa số đều là màu sắc cơ bản và hoa văn, dây cột tóc bán bốn mươi mấy cái, tổng cộng thu được 67 đồng tiền, trừ đi ngày hôm qua cùng hôm nay mười bốn đồng tiền nguyên liệu, cô tổng cộng tích cóp từ 21 biến thành 74 đồng.
Miễn cưỡng cũng đủ đi một chuyến trong thành phố.
Bất quá tốt nhất vẫn nên còn dư dả một chút, cô đem số dây cột tóc còn lại bán tốt, bắt đầu tiếp tục sửa sang lại vải vụn, tranh thủ lúc lão thái thái không ở đây,chạy nhanh đem mấy thứ này đều đem ra bên ngoài hết.
Nếu như nàng dự đoán không tệ thì ngày mai liền có thể từ trên người Tô Văn Sơn hố hắn một vố, hôm sau liền có thể đi thành phố, dây cột tóc tự nhiên là làm càng nhiều càng tốt.
Bởi vì cái này, Tô Nhuyễn làm cả đêm, thời điểm sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng thì cô mới đem tất cả vải vụn mua trở về làm xong.
Hơn nữa lần này dây cột tóc so với ngày hôm qua làm tinh xảo hơn rất nhiều, trang trí thêm các loại hạt châu nhỏ, nơ con bướm, cây cỏ nhỏ hoặc có bốn lá linh tinh.
Bấy nhiêu đó đối với cô mà nói đều là hạ bút thành văn, tuy rằng so sánh với các cơ sở thì có chậm một chút nhưng cả đêm cũng làm hơn một trăm cái, này đó cô tính toán sẽ đi thành phố bán.
Tô Nhuyễn đem tất cả dây cột tóc đều đã được chuẩn bị tốt nhét vào một cái balo to, sau đó lên giường ngủ.
Quả nhiên sáng sớm Lão thái thái liền trở về, thấy Tô Nhuyễn “ngủ nướng” cũng phá lệ không gọi cô dậy.
Giữa trưa, sau khi rửa mặt xong, Tô Nhuyễn như cũ cùng ngày hôm qua giống nhau đạp xe đạp ra cửa, thầm nghĩ nếu Tô Văn Sơn có thể xuất hiện trễ một chút, cô hẳn là có thể bán so với ngày hôm qua cũng không sai biệt lắm.
Nếu Tô Nhuyễn biết bà Hoắc biết loại này một cái bán một mao tiền, một ngày bán được một trăm cái, một tháng có thể kiếm 300, phỏng chừng muốn cười chết đi.
Dây cột tóc cũng không phải là dạng thức ăn phải ăn hằng ngày, hôm nay ăn ngày mai lại mua một lần nữa, mua vòng tay mọi người hiện tại đều cho rằng là một dạng tiêu hao phí, một cái ít nhất sử dụng được một hai năm, mà ở huyện Khai Vân, bỏ được tiền để mua dây cột tóc thì không được bao nhiêu người.
Mấu chốt đồ vật này yêu cầu kỹ thuật không cao, ở niên đại này dân chúng còn giữ lại thói quen tiết kiệm, quần áo đều là mua vải về tự mình làm, huống chi là một cái dây cột tóc.
Cho nên cũng chính là thời điểm vừa xuất hiện đồ mới mẻ thì có thể bán được mấy ngày.
Chỉ là cô cũng không nghĩ đến mặt hàng giống cô sẽ xuất hiện nhanh như vậy, chờ khi cô đến cửa hàng bách hóa Phượng Hoàng ở dưới lầu, vị trí bày sạp ngày hôm qua đã bị người cấp chiếm, đó là một nữ nhân hơn 50 tuổi gương mặt tươi cười đang tiếp đón khách nhân, cũng có người bắt đầu rục rịch mua sắm.
Tô Nhuyễn vừa nghe, cô chỉ bán một cái giá ba mao tiền, không chỉ có làm y hệt cô mà đến giá cả cũng đều trực tiếp giống nhau.
Cô không nói gì lắc đầu, vừa thấy chính là muốn cạnh tranh, thật đáng tiếc, chắc chắn sẽ phải bị thâm hụt tiền.
Tô Nhuyễn hoàn toàn không buồn bực, làm buôn bán gặp được chuyện này rất là bình thường.
Cô một lần nữa đi tìm vị trí khác để bày sạp bán.
.