Chương 913

“Đồ ngốc, có một số món nợ cậu không thể trả hết được… Cũng như tớ, Bắc Minh Quân giúp tớ giải quyết vụ án ly hôn, tớ cũng không biết phải làm thế nào để trả món nợ này…”

“Giải quyết xong rồi?” Cố Tịch Dao líu lưỡi: “Nhanh thật đấy.”

“Đúng thế, Hình Uy gọi cho tớ nói rằng đối phương đã ký vào đơn lý hôn, đồng thời công ty cũng đã sa thải họ…” Cuối cùng Anna cũng nở nụ cười sau nhiều ngày: “Tịch Dao, cảm ơn cậu đã nhờ Bắc Minh Quân giúp tớ…”

“Không được phép nói khách sáo với tớ!” Cố Tịch Dao cởi áo khoác, đảo mắt cười nói: “Vậy cô Anna, xin hỏi cô đã chuẩn bị đưa công chúa nhỏ của tôi và tôi về thành phố A chưa?”

“Haha…” Anna mỉm cười: “Đương nhiên! Tớ nghĩ cách tốt nhất để tớ trả ơn Bắc Minh Quân là cố gắng đối xử thật tốt với con gái và vợ của anh ấy…”

Nói xong, Anna nhìn vào chiếc nhẫn dính máu trên tay cô.

Đầu ngón tay Cố Tịch Dao run lên, nở nụ cười khổ: “Vợ? Thật là mơ tưởng… haha…”

Nói rồi cô quay người bước vào phòng tắm.

“À đúng rồi, Anna, tối nay tớ định đưa nhóc con đi gặp Bắc Minh Quân…”

“Hả?” Anna hơi bất ngờ: “Cậu đã sẵn sàng nói cho anh ấy rồi à?”

“Không… nhưng anh ấy vì tớ mà bị thương…” Cô lắc đầu.

“Cho nên cậu muốn lén đưa Cửu Cửu đi thăm anh ấy, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút?”

“Ừm.” Cô dừng lại, đột nhiên cảm thấy hơi buồn: “Nếu một tháng sau, đã định là sẽ không có kết quả với anh ấy rồi… thì việc gì phải để anh ấy biết sự tồn tại của nhóc con chứ? Chẳng phải sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi buồn sao?”

Sau đó, cửa phòng tắm đóng lại…

Giống như đóng chặt cánh cửa trái tim cô vậy.

Bắc Minh Quân như vậy… dịu dàng đến mức khiến cô hoảng sợ… không có nơi nào để trốn…

Thành phố Sabah Kota Kinabalu dần dần bị bóng đêm bảo phủ, là khung cảnh của ánh neon rực rỡ.

Kể từ khi xảy ra vụ nổ súng ở sân trong ngôi nhà của Mạc Cẩm Thành, bất cứ nơi nào Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết xuất hiện, đều có vệ sĩ thân tín của ông đi theo bảo vệ.

Biệt quán bang Tam Trúc nơi Bắc Minh Quân dưỡng thương nằm cách xa khu vực trung tâm thành phố nên Mạc Cẩm Thành đã cố ý cử thêm người tới bảo vệ.

Trên con đường nhỏ gập ghềnh duy nhất dẫn đến biệt quán, tiếng bước chân vang từ xa truyền tới.

Cố Tịch Dao bế nhóc con đi về phía biệt quán.

“Mẹ… ừm… còn… bao lâu nữa mới tới?” Giọng nói mềm mại đáng yêu của nhóc con vang lên, lộ ra vẻ ủ rũ.

“Suỵt…” Cố Tịch Dao nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khá lo lắng: “Con nói bé thôi.”

“Ồ ồ… suỵt.” Nhóc con đưa ngón tay mũm mĩm lên miệng, ra dấu im lặng.

Anna đi phía sau Cố Tịch Dao, nhỏ giọng nói: “Tịch Dao, lỡ như bị bà Mạc nhìn thấy thì sao?”

“Chắc là sẽ không đâu.”

Sở dĩ Cố Tịch Dao cố ý tới sau chín giờ tối là bởi vì cô biết, giờ này dì Như Khiết đã đi nghỉ ngơi, chắc chắn không ở biệt quán.

Không phải cô không muốn cho dì Như Khiết gặp Cửu Cửu, dù sao bà cũng là mẹ ruột của Bắc Minh Quân, lại là bà nội ruột của Cửu Cửu.

Chỉ là… cô và Bắc Minh Quân đã định trước sẽ không có kết quả, cô đã mất đi Dương Dương, lần này cô không định để cho bất kỳ ai nhà họ Bắc Minh biết sự tồn tại của nhóc con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play