Chương 901

Cô tiếp tục: “Bắc Minh Quân, anh đã nói tôi phải làm đúng nghĩa vụ của một người vợ trong tháng kết hôn này, vậy anh cũng nên làm đúng nghĩa vụ của một người chồng đi chứ?”

“…” Anh sững người một lúc, rồi đảo mắt, nhíu mày.

“Ba Mạc là ba đỡ đầu của tôi, vì tôi đã trở về Sabah, về tình về nghĩa cũng nên chúc Tết ông ấy. Còn anh, nên đi với tôi!”

Cô không biết tại sao Bắc Minh Quân lại ghét dì Như Khiết đến vậy, nhưng cô chỉ hiểu một điều, đó là khi dì Như Khiết nhắc đến anh, bà đã bật khóc…

“…” Anh im lặng, khẽ nhíu mày.

Cô giơ ngón áp út đeo nhẫn kim cương lên: “Chẳng phải anh đã nói là lấy thứ này để cưới em làm vợ sao? Vậy bây giờ, người vợ là em đây, em yêu cầu anh đi cùng em đến nhà của ba Mạc, được không?”

“…” Có lẽ chính chiếc nhẫn kim cương đã chạm vào một sợi dây trong tim anh, anh rung động.

“Còn nữa, chiếc vòng cổ kim cương Mật Ái của dì Như Khiết thì sao? Hình Uy nói anh đã nhặt về, lát nữa mang theo trả lại cho dì Như Khiết …”

“Ném rồi!”

“Hả?” Cô rõ ràng là không phản ứng kịp: “Ném cái gì?”

“Anh nói anh đã ném chiếc vòng cổ bị hỏng đó đi một lần nữa rồi!”

“…” Cô giật mình, cắn chặt môi, một lúc lâu mới gầm lên: “ Bắc Minh ngu đần, anh đã nhặt về, tại sao lại vứt đi? Anh ăn no rỗi việc à! Anh còn không đưa lại cho tôi?”

Anh trừng cô với khuôn mặt lạnh lùng…

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước nhà Mạc Cẩm Thành.

Đây là một ngôi nhà sân mang đậm phong cách Truyền thống.

Các vệ sĩ hùng hậu ở khắp mọi nơi.

Mặt Bắc Minh Quân vẫn căng thẳng, tắt máy, nhàn nhạt nói hai chữ: “Tới rồi.”

Cố Tịch Dao tháo dây an toàn, cầm túi và hộp quà lên, định mở cửa nhưng nhìn thấy Bắc Minh Quân vẫn bất động: “Này, đến nơi thì xuống xe thôi.”

“Em đừng một tấc lại tiến một thước!” Anh nghiến răng, giọng điệu lạnh lùng.

Cô thực sự phục gã khó tính này: “Cũng đã đến cửa nhà rồi, tại sao lại không chịu vào?”

“Em, nghe đây!” Lời anh nói ra khỏi kẽ răng: “Anh đưa em đến đây, đã là giới hạn của anh rồi! Đừng nghĩ anh sẽ bước vào đó! Hoặc là em mau đi vào, hoặc là anh lái xe quay đầu rời đi!”

Nói xong, anh lại lập tức nổ máy!

“Được được được! Sợ anh rồi!” Cô mở cửa xe: “Anh có thể chờ em không?”

“…” Anh liếc cô một cái, vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu lại.

Sau đó, anh khẽ gật đầu.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi xe.

Dưới sự dẫn dắt của các thành viên của Tam Trúc Bang, cô bước vào sân cổ kính này.

Cô thực sự chỉ đến đây hai hoặc ba lần.

Lần nào cô cũng bị phong cách đơn giản và thanh lịch của ngôi nhà này thu hút.

Ở đây, hương thơm của đàn hương thoang thoảng khắp nơi, thấm vào ruột gan…

Khiến người vô thức chậm lại, tận hưởng sự yên tĩnh trong lành và thanh lịch này.

Không thể tin được, đây thực sự là nhà của thủ lĩnh Tam Trúc Bang…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play