Chương 866

Trong những mảnh gương vỡ đó, phản chiếu gương mặt nhăn nhó vì tức giận của Bắc Minh Quân…

Cũng phản ánh nỗi bi thương rõ ràng trong đôi mắt anh …

Bên này, Cố Tịch Dao trốn trong phòng gọi một cuộc điện thoại với Anna.

Được biết con bé khóc lóc kêu mẹ, lòng cô như tan nát …

Làm thế nào đây?

Nghĩ đến sợi dây chuyền mà Bắc Minh Quân ném xuống lầu hồi nãy, cô đột nhiên lao ra khỏi phòng—

Hình Uy tất nhiên là canh ở bên ngoài.

“Cô Cố, xin hỏi cô muốn đi đâu?”

“Tìm sợi dây chuyền!” Bộ dạng cô như thiêu như đốt, trông rất căng thẳng.

“Là một sợi dây chuyền kim cương đúng không?”

“Ừm ừm!” Cô cau mày, vừa qua loa qua quýt vừa đi về phía cửa.

Nhưng không ngờ: “Ồ, chủ nhân mới tìm về rồi!”

“Hở?” Cô đột ngột dừng bước, quay người lại, trừng Hình Uy: “Cái, cái gì? Anh ta tìm về rồi?”

“Phải. Nếu như tôi không nhìn nhầm, cái mà chủ nhân tìm về, chắc là sợi dây chuyền mà cô Cố nói đó.”

Trên đời này, còn ai có bản lĩnh khiến chủ nhân đích thân chạy xuống lầu tìm dây chuyền chứ? Càng huống hồ, khi chủ nhân đem sợi dây chuyền đó về, còn có vết dơ dáy rõ ràng, điều này đối với chủ nhân bị bệnh sạch sẽ mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng!

Cố Tịch Dao chấn kinh mà hỏi: “Anh nói…anh ta mới vừa tìm lại cái sợi dây chuyền kim cương Mật Ái đó rồi?”

Cô không nghe nhầm chứ?

Người đàn ông hồi nãy hung hăng ném dây chuyền xuống lầu, vậy mà lại tự mình tìm dây chuyền về rồi?

“Vâng.” Hình Uy gật gật đầu: “Chủ nhân đang ở nhà tắm, đợi chủ nhân ra rồi, cô Cố có thể đích thân hỏi ngài ấy.”

Cô khẽ sững sờ một hồi, trừng cánh cửa nhà tắm bị đóng chặt một cái.

Đây có phải nghĩa là, anh thật ra không nỡ vứt đi đồ của mẹ anh không?

Cô phẫn nộ mà nghiến răng, vậy sao anh còn vứt đi chứ!

Tên khốn phức tạp đến khiến người ta khó hiểu này!

Nhíu mày, cô lúc này mới khẽ thở phào một hơi, nếu như cô không thể đích thân trả lại viên kim cương cho dì Như Khiết, vậy thì ở trong tay của Bắc Minh Quân cũng như nhau thôi đúng không?

Không nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng nói với Hình Uy—

“Không cần hỏi nữa! Tôi bây giờ có chuyện gấp phải ra ngoài một chuyến.”

“Đợi đã, cô Cố muốn đi đâu?”

Cô xua xua tay: “Lát nữa anh nói với anh ta, thời hạn cuộc hôn nhân thay thế đợi về thành phố A rồi nói, tóm lại tôi không đồng ý bắt đầu ở Sabah!”

Vứt lại một câu, thân ảnh của cô đã chạy ra ngoài cửa…

“Hả?” Hình Uy đuổi theo: “Cô Cố, hay là cô đích thân nói với chủ nhân đi, tôi không thể….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play