CHƯƠNG 7

Vũ Xuân biết năm đó mình đã làm khổ con gái.

Tuy con gái khăng khăng không chịu nói tiền chữa bệnh là từ đâu mà có.

Thậm chí ngay cả cha đẻ của con trai cũng không nói là ai.

Nhưng Vũ Xuân biết, mấy năm nay con gái mình đã chịu nhiều tủi thân.

“Mẹ, chẳng phải bệnh của mẹ đã khỏi rồi sao, con không cho phép mẹ nhắc đến những chuyện như vậy nữa.”

Năm đó, cô qua Mỹ sinh con còn mẹ cô thì qua Mỹ chữa bệnh, mấy năm qua, số tiền mười lăm tỷ ấy đã được dùng hết sạch từ lâu, không còn một đồng.

Thấy mẹ mình khỏe mạnh trở lại, cô cảm thấy mọi chuyện mà cô làm đều rất xứng đáng.

Mỗi lần thấy con trai ngày một lớn mà tiếng quốc ngữ tiếng Anh cứ lẫn lộn, nói nhầm cái này sang cái khác thì cô lại càng muốn về nước.

May là về nước được nửa năm, cô đã sửa được không ít lỗi phát âm sai của con trai.

Nên con trai cô mới có thể nói lưu loát được những câu tiếng quốc ngữ đơn giản.

“Uhm, mẹ không nói nữa, mẹ chỉ mong con và Dương Dương có thể sống vui vẻ, hạnh phúc, chờ đến ngày ba con ra tù…”

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, hai mắt Vũ Xuân đều nhòe đi.

“Bà ngoại đừng khóc mà, Dương Dương hứa với bà là sẽ ngoan…”

Cậu bé đáng yêu đưa bàn tay mềm mại lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà ngoại.

Cổ họng Cố Tịch Dao nghẹn ngào, nắm chặt bài thi trong tay.

Cô hiểu rất rõ, mình nhất định phải cố gắng làm việc kiếm tiền hơn nữa mới có thể cho con trai một tương lai tươi sáng hơn.

Mới không uổng phí cho việc năm đó cô ích kỷ giữ lại đứa con còn lại…

Ban đêm.

“Cố Tịch Dao, cuộc nhậu bắt đầu rồi, cô đang ở đâu đấy?”

“Giám đốc Lý, tôi đang ở dưới lầu, sắp lên đến nơi rồi.”

“Được, lên thẳng lầu ba luôn nhé, tôi đợi cô.”

Cố Tịch Dao cúp điện thoại xong liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà hoành tráng trước mặt.

Mấy chữ lớn mạ vàng đập vào mắt cô:

Daredevil Empire Hotel.

Khách sạn này chính là biểu tượng kiến trúc của thành phố A.

Cũng là cái tên mà cô nghe đồng nghiệp nhắc đến nhiều nhất sau khi về nước nửa năm trước.

Không nghĩ đêm nay, giám đốc Lý lại mời cô đến nơi này để xã giao.

Vừa nghĩ tới số tiền thưởng hào phóng cô lập tức lên tinh thần.

Để Dương Dương và mẹ có một cuộc sống tốt hơn, cô nhất định phải kiếm được càng nhiều tiền càng tốt!

Cô siết chặt tay, lúc đi ngang qua một chiếc xe màu đen có rèm che bên vệ đường, cô liền tiện chân dừng lại, nhìn thoáng qua hình ảnh của mình được phản chiếu qua cửa kính xe để trang điểm lại một chút…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play