CHƯƠNG 63

“Dì Tâm, tôi biết mình nên làm gì, dì với ba về nghỉ ngơi trước đi.”

Dì Tâm?

Cố Tịch Dao mở to mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này không phải mẹ ruột Bắc Minh Quân ư?

Trong phòng bệnh cách ly.

Bùi Huyền Kim lặng lẽ dựa vào thành giường, khuôn mặt vốn sáng sủa động lòng người lúc trước, giờ đã trắng bệch đến đáng thương.

Khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo, nhưng lạnh lùng đến mức khiến người khác sợ hãi của Bắc Minh Quân.

“Quân… cuối cùng anh cũng tới gặp em rồi!” Bùi Huyền Kim vừa lên tiếng đã chảy nước mắt.

Anh đứng cách giường bệnh một mét, thân hình cao lớn như một bức tượng, lặng lẽ đứng im đó, sự lạnh lùng vô tình của anh đã ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể.

“Quân… Anh bắt đầu chán ghét em rồi ư?” Bùi Huyền Kim khóc lóc, nhìn anh với ánh mắt tủi thân nói: “Anh ghét em đến mức nghe điện thoại của em rồi, biết rõ em sẽ cắt cổ tay tự sát, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm, không quan tâm đến em ư…”

Cố Tịch Dao co rúm trong góc tường, lặng lẽ thở dài.

Cô không hiểu tại sao Bắc Minh Quân cứ nhất quyết kéo cô vào, thậm chí còn kéo vào phòng cách ly, chẳng lẽ chỉ để cô xem chuyện tình yêu bi quan sống chết của hai người à?

Hóa ra cuộc gọi anh nhận được tối qua là của Bùi Huyền Kim, nói mình sẽ cắt cổ tay tự sát!

Thế mà khi nghe máy xong, anh vẫn hờ hững không động lòng, như thể việc tự sát mà Bùi Huyền Kim nói, chỉ đơn giản như nói thời tiết hôm nay khá đẹp.

Cô bỗng đồng cảm với Bùi Huyền Kim, thân là con gái chủ tịch thành phố A, chỉ cần cô ta nháy mắt, e là số đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp hàng từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc!

Hà cớ gì phải đau khổ yêu một người máu lạnh vô tình như Bắc Minh Quân chứ?

“Quân… rốt cuộc em không tốt chỗ nào, em sẽ thay đổi, được không? Anh muốn em làm gì, anh mới chấp nhận em đây Quân?”

“Không cần đâu, Huyền Kim, cô từ bỏ đi.” Bắc Minh Quân bỗng mở miệng nói một câu.

Cô ta kinh ngạc đến mức sắc mặt tái nhợt.

Cố Tịch Dao không khỏi giật mình, dựng tóc gáy.

Bùi Huyền Kim khóc đến mức đứt ruột đứt gan, nhưng chỉ đổi lấy câu nói ngắn ngủi, vô cùng lạnh lùng này.

Người đàn ông này thật đáng hận…

“Không… Quân, cuộc đời này em chỉ yêu mình anh, nếu từ bỏ anh, thì cuộc đời em có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì… Huống hồ, em còn là vợ chưa cưới của anh mà…” Bùi Huyền Kim càng kích động hơn: “Quân… cầu xin anh đừng tàn nhẫn như thế được không… cầu xin anh… cầu xin anh…”

Mỗi lần cô ta gào khóc, lên án đều khiến Cố Tịch Dao không ngừng cảm thán.

Cô càng nhìn Bùi Huyền Kim, càng thức tỉnh chính mình, cô không thể yêu người đàn ông này, bằng không cô sẽ hứng chịu tai họa muôn đời muôn kiếp.

Hả, cô nghĩ gì thế? Sao cô có thể yêu người máu lạnh thế này chứ?

“Huyền Kim, về chuyện kết hôn, từ đầu đến cuối đều là lời hẹn ước giữa cô và ba tôi, tôi đã sớm nói rõ với cô rồi, tôi chắc chắn sẽ không lấy cô! Nếu cô thật sự muốn gả vào nhà Bắc Minh, cô vẫn còn sự lựa chọn tốt hơn, ví dụ như ba tôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play