Chương 629

Cố Tịch Dao không để ý đến Lạc Kiều nữa, cô đi ra mở cửa, nhưng lại nhìn thấy căn phòng phía đối diện đang sửa chữa.

“Anh ơi, cho hỏi phòng đối diện có người thuê từ bao giờ đấy?” Cô hỏi.

“Ồ, tôi cũng không biết nữa, chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ mà thôi, nói là nơi này phải trang trí lại từ đầu, xin lỗi cô, gần đây có thể sẽ làm cô thấy ồn ào.” Thợ sửa chữa nói.

Lạc Kiều bước ra nhìn thử: “Có hàng xóm mới đến ở hả.”

“Không có sao cả, nhưng mà cô đấy cô Lạc, cô tính ở nhờ chỗ tôi đến bao giờ đây?” Cố Tịch Dao nhướn mày.

“Ha ha, để cho tớ ở ké vài ngày nữa, cho đến khi bé cưng về là được…” Lạc Kiều lại bắt đầu chơi xấu.

Cố Tịch Dao đã miễn dịch với chiêu này từ lâu: “Không được! Tớ cần yên tĩnh lúc sáng tác! Huống hồ chi, cậu nên về thăm ba mẹ mình đi, hửm?”

“Biết rồi mà…”

Trong nhà họ Bắc Minh.

Chiếc xe của Bắc Minh Quân đã đậu ở ngoài sân từ ban sáng.

Tuyết đã tan rồi nhưng thời tiết vẫn lạnh giá.

“Cậu hai, cậu chắc chắn rằng muốn đưa hai cậu chủ đi học sao ạ?” Người hầu cẩn thận nhìn cậu hai đang ngồi trong xe, hỏi anh như thể cảm thấy không yên tâm lắm vậy.

Bắc Minh Quân nhíu mày, anh tỏ vẻ khó chịu: “Cô còn hỏi nữa thì ngày mai không cần phải đến làm.”

“…” Người hầu lập tức im bặt.

Dương Dương đeo cặp sách, cậu bé vui mừng chạy ra xe. Từ sáng sớm đã nghe người hầu nói hôm nay ba đẹp muốn đích thân đưa cạu bé và Bắc Minh Tư Trình đi học, không biết cậu bé cảm thấy vui vẻ đến mức nào nữa, được rồi, cậu bé thừa nhận, cậu bé cảm thấy vui vì rốt cuộc cũng thể ngồi trong chiếc xe hoành tráng của ba đẹp rồi…

Trình Trình đeo balo, lặng lẽ đi theo đằng sau.

Dương Dương chui tót vào trong chiếc Bugatti Veyron của Bắc Minh Quân, trong tay cậu bé vẫn còn cầm một thanh sô cô la cắn dở.

“Ồ, chiếc xe này ngầu quá, oai quá…”

Dương Dương nhảy đến nhảy lui ở phía sau xe như con bọ chét, cậu bé vui đến mức siết chặt tay lại, khiến cho vụn bánh rơi vãi đầy khắp xe.

Bắc Minh Quân nhìn ra sau thông qua kính chiếu hậu, anh nhíu mày: “Bắc Minh Tư Dương, không được đem cái thứ như phân chó ấy vào trong xe!”

“Phân chó?” Dương Dương trừng to mắt nhìn bánh sô cô la trong tay, cậu bé trợn mắt, ba chết bằm, ba thật sự không biết thưởng thức món ngon gì hết!”

Đợi đến khi Trình Trình lên xe, Bắc Minh Quân mới quay đầu lại quan sát hai đứa trẻ, anh lại nhíu mày: “Tại sao đồng phục của các con khác nhau thế? Ba nhớ là các con học cùng trường kia mà!”

Vừa nhắc đến đồng phục đã đụng chạm đến chỗ đau của Dương Dương, thế là cậu bé bèn bực bội tợp một miếng bánh sô cô la: “Học cùng trường thì đồng phục sẽ giống nhau à? Người già thì cổ hủ!”

Bắc Minh Quân nhướn mày tỏ vẻ không vui, ngón tay siết chặt vô lăng, anh có cảm giác muốn bóp ch3t thằng nhóc thối tha này.

Khởi động máy xe, chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi nhà họ Bắc Minh…

Ba ba con tiếp tục chủ đề nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play