Chương 609

“Ai thế? Lại có khả lớn như vậy?” Sở Dung Triết cười vô cùng vui vẻ.

“Cố, Tịch Dao!”

Nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, Bắc Minh Quân bước về phía trước, nhanh chóng đi đến xe của Sở Dung Triết…

Sở Dung Triết vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không thể tin được mở miệng: “Ai? Cậu cậu nói Dao, Tịch Dao….”

Trợn mắt nhìn qua, nhưng Bắc Minh Quân đã đi xa rồi.

Lúc này Sở Dung Triết mới phản ứng lại, đột nhiên rùng mình một cái: “Này! Bắc Minh Quân, cậu đợi tôi với….mẹ nó, cậu cởi quầ@n áo của tôi ra từ lúc nào….”

Giáng sinh năm nay, thành phố A vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì ngày này, trong các tòa cao ốc văn hóa ở khu phồn hoa nhất của thành phố A, diễn ra sự kiện ký sách của tác gia Hoa Ngữ có lượng tiêu thụ lớn nhất cô Mạc Tịch Dao.

Trong tòa cao ốc từ sáng sớm đã bị fan hâm mộ của Mạc Tịch Dao đông đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được.

Hàng trăm phương tiện truyền thông đã đặt máy quay trước tòa nhà, chỉ vì muốn chụp được hình ảnh trân quý của nhà văn có số lượng tiêu thụ lớn nhất.

Theo tin tức nội bộ, hình như Mạc Tịch Dao là con gái của Mạc Cẩm Thành một người quyền lực ngầm nổi tiếng nhất thành phố A ba mươi mấy năm về trước.

Lại có tin đồn, Mạc Tịch Dao này và Cố Tịch Dao- bị cáo trong vụ án tranh giành quyền nuôi con chấn động thánh phố A hai năm trước thực ra là cùng một người, nhưng rốt cuộc có phải một không, vẫn phải đợi đến lúc Mạc Tịch Dao đích thân xuất hiện mới biết được…

“A! Cô Mạc Tịch Dao xuất hiện rồi…”

Cùng lúc đó, Bắc Minh Quân nhếch nhác trở về nhà cũ Bắc Minh, sự tức giận tối qua vẫn chưa tan biến, không ngờ, vừa bước vào cửa đã bị một con vật béo ú xông đến…

Anh hít một hơi! Nhìn xuống: “Mẹ nó! Ai đưa con chó ngu ngốc này về cho tôi!!”

“Gâu…” Bối Lạp đáng thương nép vào chân Bắc Minh Quân, nức nở. Hai năm nay, có lẽ Bối Lạp đã ăn uống quá đà, cao và béo lên không ít!

Sau đó, một cậu bé mặc đồ hip hop cầm một khẩu súng nhỏ đuổi theo, giọng nói non nớt hét lên: “Còn chạy! Chạy nữa đi quả bóng kia! Lăn lại đây cho tao, ngoan ngoãn để tao bắn một phát!”

Sau đó, Bắc Minh Quân nhìn thấy một cậu bé giơ khẩu súng ngắn đồ chơi đã được nạp đạn lên, nheo một mắt lại, nhắm vào Bối Lạp…

“Bắc Minh Tư Dương!”

Cùng lúc anh hét lên, đoàng một tiếng.

Viên đạn bay ra ngoài.

“Gâu…uuuu….” Bối Lạp bị trúng đạn, bốn chân hướng lên trời.

Lúc này Dương Dương mới bỏ súng xuống, liếc nhìn Bối Lạp đang giả vờ chết, lắc đầu thở dài một tiếng, chả có cảm giác chinh phục gì cả.

Lúc này cậu bé mới ngước đôi mắ sáng ngời lên, ngẩng đầu nhìn ba ba birdman, bĩu môi, hai năm rồi, cậu bé vẫn không có sắc mặt tốt: “Này, ba chim chết, ba về rồi à? Quà giáng sinh đâu?”

Bắc Minh Quân rủ mắt xuống liếc nhìn cậu con trai đã cao thêm một chút, nhưng vẫn là một tên nhóc không tim không phổi.

Anh liếc nhìn Trình Trình đang yên tĩnh ngồi trên sofa xem ti vi.

Một cặp song sinh đã 7 tuổi, nhưng anh lại cảm thấy hai năm nay, hai anh em không có gì thay đổi.

Mặc dù mối quan hệ với anh không còn căng thẳng như trước, cũng dịu đi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play