Chương 598

Hình Uy im lặng thở dài: “Chủ nhân, Hình Uy biết là cậu muốn thừa nhận ngày hôm đó cậu đã bị cô Cố bỏ rơi là một chuyện rất khó khăn, bởi vì cậu cho rằng lúc đó mẹ của cậu cũng vứt bỏ cậu, không thèm quan tâm giống như vậy…”

“Ngậm miệng lại! Hình Uy!” Bắc Minh Quân tức giận đấm một đấm lên trên cửa sổ xe.

Hình Uy thở hắt ra một hơi, kiên trì nói: “Chủ nhân cố chấp cho rằng cô Cố tình nguyện ở chung cậu Khởi Hiên chứ không nguyện ý ở cùng với cậu, cho nên chủ nhân rất nổi giận, rất tổn thương, đương nhiên phản kích lại cũng sẽ tàn nhẫn hơn một chút… Nhưng mà chủ nhân có từng nghĩ tới hay không, lúc đó cô Cố lại gánh vác một bí mật lớn như vậy, sợ hãi cậu phát hiện cô ấy chính là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ Trình Trình, sợ hãi cậu biết được cô ấy còn giấu diếm một cậu chủ nhỏ Dương Dương, thử hỏi xem dưới sự kiềm chế tâm lý như thế này, cô Cố còn có tâm tư đâu mà cấu kết với cháu trai của cậu, hai cậu chủ nhỏ cùng với anh Diệp Phong sao có thể ở cùng nhau? Chẳng lẽ là cô ấy không sợ không thể đối mặt với hai cậu chủ nhỏ được ư?”

Lời nói của Hình Uy khiến cho đầu óc của Bắc Minh Quân quay cuồng, nhưng mà lại im lặng.

Thật lâu sau, anh vuốt vuốt huyệt thái dương đau đớn của mình, ngước mắt lên nhìn những vì sao trong bầu trời đêm.

“Hình Uy… chẳng lẽ là tôi đã sai rồi ư?”

“…” Hình Uy suy nghĩ một hồi: “Chủ nhân, bây giờ không phải là lúc truy cứu xem ai đúng ai sai, Hình Uy biết là chủ nhân không nỡ để cô Cố rời khỏi, bây giờ đuổi theo… chắc là vẫn còn kịp…”

Bắc Minh Quân hơi do dự.

Tồn tại ở trong đầu của anh cũng chỉ còn là ý thức tan rã…

Đuổi theo hay là không đuổi theo?

Cán cân đang lắc lư trái phải ở trong đầu của anh.

“Hình Uy, tại sao tôi phải đuổi theo cô ấy chứ… bây giờ con cũng đã thuộc về tôi rồi… tại sao tôi lại phải đuổi theo cô ấy…”

Sau khi say rượu thì trong giọng nói của anh xen lẫn một tia gào thét.

Đã giành được con trai, rõ ràng anh nên vui vẻ!

Cho cô một trận đòn hiểm ác ở trước tòa, rõ ràng anh nên trút bỏ hận thù!

Nhưng vì cái gì, lúc mà anh chỉ ôm bình rượu rót rượu mới có thể nhớ đến nhiều chuyện bực bội như vậy?

Anh chán ghét đôi mắt trong trẻo của cô thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trong đầu của anh!

Anh chán ghét cô, rõ ràng là một đôi mắt sạch sẽ như vậy, nhưng lại mở to mắt ra mà nói lời lừa dối với anh…

Cuối cùng cô xem anh là cái gì?

“Haiz…” Hình Uy thở dài: “Chủ nhân đừng cố chấp như vậy…”

Bắc Minh Quân hơi híp đôi mắt nhập nhèm của mình, bất động thanh sắc.

Hình Uy hơi do dự: “Chủ nhân lên xe nhanh đi, tôi đưa cậu đến sân bay.”

Ởm ờ, cuối cùng Bắc Minh Quân vẫn bị Hình Uy đẩy lên xe.

Xe chạy “vèo” một tiếng, nhanh chóng chạy khỏi con đường tắt ở quán bar, nhưng mà không ngờ lại đột nhiên…

Không biết là có một bóng người nhỏ nhắn lao ra từ chỗ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play