Chương 529

Hai tháng sau ——

Tại một thị trấn nhỏ ngập tràn hoa cỏ và chim hót véo von của Australia, trong sân, trước gian phòng nhỏ nông thôn truyền đến âm thanh con nít: “Hây ya! Hây ya —— ”

Cố Tịch Dao phơi xong quần áo, quay đầu nhìn Dương Dương đang luyện quyền với cái cọc gỗ, không khỏi lắc đầu mỉm cười: “Dương Dương đừng đánh nữa, mau đi mang đồ ăn cho ông cụ béo râu ria ở sát vách đi.”

“Đừng á! Con còn chưa luyện xong, ông cụ béo râu ria nói đúng, chỉ có đàn ông nắm đấm đủ cứng mới có thể bảo vệ người phụ nữ muốn bảo vệ. Dương Dương muốn bảo vệ mẹ, không bị người của người nhà Bắc Minh bắt nạt nữa.” Dương Dương cũng không quay đầu lại, tiếp tục múa tay với gốc cây: “Hây ya! Hây ya…”

“Con cứ suy nghĩ lung tung…” Nhìn con trai nghiêm túc luyện quyền, nói thật cô rất cảm động: “Cẩn thận đừng làm mình bị thương.”

“Mẹ yên tâm đi, sau này Dương Dương nhất định trở thành tuyệt thế cao thủ! Hây ya! Hây ya

“…”

Cố Tịch Dao tự biết không thuyết phục được con trai nên đành mặc nó muốn làm gì thì làm. Từ sau khi bị Giang Tuệ Tâm ép rời khỏi Sydney, cô đưa Dương Dương tới thị trấn nhỏ thưa thớt người này cũng đã được hai tháng rồi. Dương Dương không chịu được buồn tẻ nên đã làm quen với ông cụ béo râu ria sát vách. Ông cụ là một ông lão quê gốc Việt Nam, ở Australia dưỡng lão, hàng ngày không có việc gì làm nên thích luyện quyền, là một người ham mê tập võ. Vì chịu ảnh hưởng của ông cụ, Dương Dương cũng bắt đầu luyện quyền.

Cố Tịch Dao ngồi trên ghế băng nhỏ trong sân, lặng lẽ ngắm nhìn con trai, tay vô thức vuốt ve phần bụng, có lẽ do cô hơi gầy, bụng mới hơn ba tháng, sờ tới sờ lui cũng không rõ ràng, nhưng cô vẫ n có thể chân thật cảm nhận được trong nhịp tim đang đập của đứa bé trong bụng.

Ngoài cửa chợt vang lên một loạt tiềng còi ô tô “Tuýt tuýt tuýt tuýt”, rồi dừng lại trước cửa nhà cô.

Ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, bình thường rất ít người lui tới, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn xuống xe, khóe miệng Cố Tịch Dao bất giác cong lên…

Rõ ràng, Dương Dương đã nhanh chóng bước tới, cười hì hì kêu lên: “Ồ, ba Chi Lâm, ba đến rồi.”

Vân Chi Lâm mang theo một cái túi lớn, đi một đôi giày quân đội, vô cùng đẹp trai đi về phía hai mẹ con, vẫn điệu cười du côn như ngày xưa, nói: “Ái chà, mẹ kiếp thật sướng quá đi! Dương Dương hãy gọi lại một tiếng ba nghe nào.”

Nào ngờ, Cố Tịch Dao đã trừng mắt, không kìm được chua xót nói: ” Vân Chi Lâm anh là thái giám hay là cái gì mà đến mức có người vừa gọi là ba trên danh nghĩa đã tưởng như có người nối dõi rồi?”

Vân Chi Lâm lập tức ôm ngực, khoa trương vặn vẹo khuôn mặt, ra vẻ bị tổn thương: “Hự, Dao Dao, tôi nghìn dặm xa xôi chạy đến Australia, đến nơi làng quê chim không ị không đẻ trứng này (heo hút), phong trần mệt mỏi chỉ vì thấy hai mẹ con em một chút, thế mà em lại rủa tôi là thái giám… Tôi nói em biết, sự tôn nghiêm đàn ông của tôi đã bị hao tổn nghiêm trọng…”

“Vân Chi Lâm, anh không đi diễn kịch thật là uổng phí tài năng.” Dù Cố Tịch Dao rất muốn xụ mặt, nhưng vẫn bị biểu lộ của Vân Chi Lâm chọc cười: “Nói thật, thật ra tôi rất cảm ơn anh những ngày này đã chăm sóc chúng tôi…”

“Ngừng!” Vân Chi Lâm chịu không được lắc đầu: “Dao Dao, tôi không muốn nghe những lời như thế nữa.”

Cố Tịch Dao không cho là đúng nhún vai: “Vậy được rồi, hôm nay sao anh lại đột nhiên tới nơi này?”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao một chút, cười bí hiểm: “Cái này lát nữa sẽ nói cho em.

Dứt lời, Vân Chi Lâm quay sang Dương Dương, cười hỏi: “Hello, con trai Dương Dương của ba, nghe nói gần đây con say mê quyền thuật, đã luyện được thế nào rồi… hự

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play