Chương 453

Cô nhìn qua căn phòng giam lạnh lẽo, ngoại trừ một chiếc giường nhỏ và bồn vệ sinh ra thì không có gì khác.

Thở dài một hơi, cô thu mình ngồi tựa vào tường.

Kéo chặt khăn tắm trong tay, che đi cơ thể đang run rẩy của mình. Khóe miệng không ngừng nở nụ cười trào phúng, lần đầu tiên trong cuộc đời của cô mặc bikini vào trại giam…

Trước khi vào trại giam, cảnh sát đã thu hết toàn bộ đồ đạc của cô, điện thoại, ví tiền, chìa khóa… Cô không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Dương Dương bây giờ như thế nào rồi? Thằng bé đói rồi sẽ ăn gì? Thằng bé bụi bặm cả ngày ai sẽ giục đi tắm đây? Buồn ngủ rồi ai sẽ dỗ?

Trình Trình thì sao? Ở nhà họ Bắc Minh có vui không? Ba thằng bé có trở về cùng nó không?

Nghĩ đến hai đứa con trai, cô không khỏi cảm thấy chua xót…

Trên thế giới này có rất nhiều người đều bị vu oan, cô tiến vào đây rồi, nói không sợ hãi là giả dối.

Cô sợ mình sẽ không thể nào ra ngoài được nữa.

*

Mặt trời đã lặn.

Dương Dương đeo một chiếc balo nhỏ, vừa đi xuống khỏi xe buýt.

Cậu nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi co ro trong góc tường, vẽ mấy vòng tròn nhỏ trên đất.

Dương Dương nở nụ cười tươi theo thói quen, lặng lẽ bước về phía đó tính chơi xấu.

Đột nhiên, cơ thể nhỏ bé của Dương Dương nhào qua đó: “Hù… a!”

Ai ngờ, bóng dáng nhỏ bé đang quỳ kia nhanh tay nhanh mắt tránh được, khiến Dương Dương ngã nhào vào đống hình tròn kia…

Cậu ngã nhào trong tư thế chó ăn c*t!

“Này, đau chết em luôn rồi! Bắc Minh Tư Trình! Em phải vẽ một cái vòng tròn để nguyền rủa anh…” Dương Dương đau đớn bỏ dậy, vốn muốn nhào đến chỗ Bắc Minh Tư Trình, ai ngờ tên nhóc này lại phản ứng nhanh như vậy!

Trình Trình vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Dương Dương trên mặt đất, khẽ nhướng mày, nói: “Hình như người đang ngồi trong vòng nguyền rủa lúc này là em.”

Dương Dương trừng mắt với Trình trình, cậu mím chặt miệng: “Bắc Minh Tư Trình, đạo đức của anh giống y hệt ba birdman! Aiya, nhìn là thấy tức giận!”

Vừa nghe thấy ba birdman, khóe miệng Trình Trình khẽ giật giật, cậu nhìn Dương Dương: “Không phải nói hôm nay tan học sớm hay sao, hại anh ở đây đợi lâu như vậy! Em biết trước chín giờ tối là anh phải trở về mà.”

Dương Dương đứng dậy, bàn tay nhỏ bé phủi phủi lớp bụi trên người mình, cười khúc khích bá vai Trình Trình, vừa đi vừa nói: “Biết rồi! Lần này anh học được cách cẩn thận hơn rồi, biết tìm chú ba để qua cầu…”

Trên thực tế, chú ba Bắc Minh đúng là một người chú tốt của hai anh em cậu.

Mỗi lần chỉ cần mượn danh chú ấy, thì đều có thể thuận lợi đi ra khỏi nhà họ Bắc Minh, hơn nữa chú ba vốn là một người ham chơi, đối với Trình Trình cũng áp dụng chế độ thả rông.

Gương mặt Trình Trình ghét bỏ nhìn cái tay bẩn thỉu đang bá vai cậu, không chịu được nói: “Cố Dương Dương, bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của em ra!”

“Aiya! Anh đừng có giống ba birdman có được hay không!” Dương Dương không để ý đến cậu, cười một cách vô tâm, rồi kéo áo của Trình Trình đi lên cầu thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play