Chương 397

Nhưng không ngờ, Bắc Minh Quân vậy mà lại mở miệng nói: “Hình Uy, cậu đi gọi món đi. Phần hai người.”

Hình Uy có chút ngạc nhiên, chủ nhân luôn quen ở một mình vậy mà lại bắt đầu… không quen rồi sao?

Hình Uy nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì mà gật đầu: “Vâng, chủ nhân.”

Cả hai ra khỏi xe.

Hình Uy kính cẩn đi trước Bắc Minh Quân để dẫn đường.

“Hoan nghênh quý khách!” Cô tiếp tân mỉm cười một cách máy móc.

Đôi chân thon dài của Bắc Minh Quân vừa nước vào nhà hàng Trùng Khánh thì theo bản năng ngừng lại.

Một mùi quen thuộc ập đến. Anh nhớ lại tình cảnh tối hôm đó đến đây ăn cơm với người phụ nữ Cố Tịch Dao kia…

Nhà hàng vẫn như ngày hôm đó, kinh doanh vẫn phát đạt đông đúc.

“Chủ nhân, ngài có muốn đặt một phòng bao không?” Hình Uy thấp giọng hỏi.

Anh lạnh lùng liếc nhìn đại sảnh gần như là đông nghẹt, hầu như bàn nào cũng có khách hàng vây kín.

Bất giác nhíu mày, anh theo bản năng đưa tay lên che mũi, căn bệnh sạch sẽ của anh không quen chỗ đông người.

Mi tâm nhíu chặt nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đại sảnh, không khỏi cảm thấy hối hận vì đã ở đây!

Mặc dù nhà hàng Trùng Khánh khá nổi tiếng ở thành phố A, nhưng đối với anh, nó cũng chỉ là một nhà hàng bình dân!

Làm sao có thể xứng với một người có thân phận cao quý như anh?

Càng huống hồ, anh ghét ăn cay! Chậc chậc, nhìn chướng khí mù mịt ở đây kìa!

Anh vậy mà lại bị quỷ sai ma khiến đến đây, đúng là gặp ma mà!

“Đặt phòng bao sang trọng nhất!” Trong giọng nói của anh có chút nghiến răng nghiến lợi!

Trên trán Hình Uy khẽ toát mồ hôi, không biết lại đắc tội chủ nhân ở đâu rồi, vội vàng nhận lệnh: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi đặt.”

Hình Uy đang chuẩn bị đi đặt phòng bao, Bắc Minh Quân khó chịu mà quét nhìn đại sảnh một cái, trong ánh mắt chê bai và khinh miệt đột nhiên bị một bóng ảnh làm sững sờ—

Trong ba giây, đôi con ngươi kinh ngạc của Bắc Minh Quân nhanh chóng híp lại.

Một tia sáng lạnh lẽo loé qua, âm trầm thốt ra ba chữ: “Không, cần, nữa!”

Hình Uy có hơi ngạc nhiên, men theo ánh mắt của chủ nhân, khi anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô Cố ở bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Hình Uy mồ hôi nhễ nhại …

*

Đối mặt với sự nhiệt tình của Lưu Thắng Thiên, Cố Tịch Dao cười gượng.

Lưu Thắng Thiên ăn đến mồ hôi đầy đầu, cười đến nỗi mắt sắp nhìn không thấy đâu luôn rồi, vui vẻ mà tiếp tục nói:

“Tịch Dao, không biết khi nào có thể được gặp ba mẹ của cô đây?”

Cố Tịch Dao sững sờ: “Cái này…”

“Ha ha, Lưu Ngọc có nhắc qua với tôi, nói cô là con gái riêng, tôi nghĩ ba mẹ cô chắc sẽ không phản đối chúng ta hẹn hò đâu. Như vậy thì mọi người cũng có thể sớm ngày ngồi xuống bàn bạc ngày tốt, tổ chức chuyện của chúng ta rồi, cô nói xem?” Lưu Thắng Thiên nói chuyện như một lẽ dĩ nhiên.

Cố Tịch Dao trừng to hai mắt, có chút khó tiêu hóa lời nói của Lưu Thắng Thiên: “Có nhanh quá rồi không?”

Dù sao tối nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play