Chương 393

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ông Bắc Minh và bà Bắc Minh đi tập thể dục từ sáng sớm.

Cậu cả Bắc Minh và Lan Hồng có nhà riêng ở thành phố A, vì vậy họ ít khi sống ở đây.

Bắc Minh Đông, cậu ba Bắc Minh giống như một con chim nhỏ không có chân, ba ngày không về nhà là chuyện thường.

Chỉ là cậu hai Bắc Minh, bình thường cũng ít khi trở về nhà, hiếm lắm mới về nhà được mỗi ngày như này.

Trong nhà ăn tinh tế.

Bắc Minh Quân ngồi trên ghế, vừa ăn sáng vừa nghe bản tin tài chính sáng nay.

Trình Trình mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở một bên, yên lặng ăn sáng.

Hai cha con đều không ai nói gì.

Trình Trình rất trân trọng cơ hội cùng cha ăn sáng này, vì vậy tốc độ ăn sáng chậm hơn bình thường rất nhiều.

Bắc Minh Quân liếc nhìn cậu bé ít nói, hỏi——

“Khóa học bây giờ thế nào?”

“Khóa học tiểu học đã kết thúc rồi ạ.” Trình Trình trả lời rất ngoan. Hoàn thành chương trình tiểu học khi chỉ mới 5 tuổi là khái niệm gì chứ?

Nhưng trong mắt Bắc Minh Quân, nó không thể tầm thường hơn.

Anh nghiêm nghị nhếch môi: “Nửa năm nữa cha sẽ cho con đi du học nên chuẩn bị tinh thần đi nhé.”

Trình Trình sửng sốt, giương đôi mắt đen nhánh, không thể tin được liếc nhìn cha mình: “Đi ra nước ngoài?”

Bắc Minh Quân gật đầu, vẫn bình tĩnh.

Trình Trình cau mày: “Cha, con không đi nước ngoài có được không?

Bắc Minh Quân nhàn nhạt liếc nhìn con trai, sau đó cầm khăn ướt lên, ưu nhã lau khóe miệng, lạnh giọng hỏi: “Lý do?”

Vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trình Trình chợt ảm đạm.

“Con không muốn rời khỏi đây, không muốn rời xa ông bà, không muốn rời xa ba… không muốn rời xa… bạn bè…” Trình Trình càng nói càng nhỏ tiếng.

“Bạn bè?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nhướng mày, nghĩ đến cuốn truyện tranh thiếu nhi mà anh nhìn thấy trên giường của con trai mình đêm qua, không khỏi cau mày hỏi: “Cố Dương Dương?”

Trái tim nhỏ của Trình Trình kinh ngạc một cái, nhướng mày: “Sao ba biết Dương Dương?”

Bắc Minh Quân hừ lạnh một tiếng: “Cái người cho con cuốn truyện tranh trí tuệ thấp đó?”

Trình Trình nhìn chằm chằm vào thần sắc của ba, đôi mắt không dám chớp lấy một cái, yên lặng mà gật gật đầu. Nghĩ chắc là ba đã nhìn thấy cuốn truyện tranh mà Dương Dương tặng cho cậu rồi.

“Bắc Minh Tư Trình, nếu như con không nỡ xa bạn con, vào bữa tiệc chia tay trước khi ra nước ngoài, ba có thể phá lệ mà cho cậu bé đó đến tham gia.” Bắc Minh Quân vừa nói vừa đứng dậy: “Nhưng tiền đề là, sau khi con ra nước ngoài phải cắt đứt tất cả liên hệ với bạn bè trong nước của con, thân là người kế thừa tương lai của nhà Bắc Minh, ba không hy vọng con sẽ có những người bạn vớ va vớ vẩn!”

Khuôn mặt nhỏ của Trình Trình liền trắng bệch, trái tim co lại thật chặt, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

“Ba…” Trình Trình rất muốn mở miệng phản bác ba, rất muốn lớn tiếng nói với ba, Dương Dương không phải là bạn bè vớ va vớ vẩn gì hết, Dương Dương cũng là con của ba đó!

“Không bàn cãi. Chỉ phá lệ một lần.” Bắc Minh Quân lạnh lùng ngắt lời Trình Trình, sau đó lấy áo khoác ở sau lưng ghế lên, ưu nhã rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play