Chương 363

Lời nói của anh đâm vào trái tim cô, khuôn mặt cô tái nhợt: “Cho dù như vậy thì sao? Nếu như so sánh anh cũng có chỗ nào cao quý?”

“Ít nhất….” Anh nghiến răng nghiến lợi, miễn cường thu nắm đấm lại, trừng mắt với cô, ánh mắt sắc bén kia vô cùng đáng sợ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Tôi sẽ không giả tình giả ý với cô!”

“Vậy sao! Anh chẳng qua chỉ vô tình vô nghĩa thôi!” Cô nở một nụ cười thê lương trả lời anh, nhưng trái tim lại đau đến mức sắp tắt thở.

Khởi Hiên lợi dụng cô, cô có thể thản nhiên mỉm cười, sự lợi dụng của Bắc Minh Quân lại khiến cô canh cánh trong lòng, vô cùng đau lòng. Điều này có nghĩa là gì? Cô yếu ớt nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài trên má, không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật….

Cô để ý đến anh! Điều đáng chết là cô lại quan tâm đến người đàn ông vô tình vô nghĩa này!

Khởi Hiên lau khóe miệng đầy máu, cau mày, kéo Tịch Dao về sau lưng: “Chú hai, nếu chú tức giận điều gì cứ đổ lên người cháu, Tịch Dao vô tội!”

“Vô tội?” Bắc Minh Quân hơi nheo mắt lại, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo Cố Tịch Dao từ sau lưng Khởi Hiên ra: “Lúc cô ta nói cởi quần áo đứng trước mặt tôi để cầu xin tôi lên giường với cô ta, cô ta vô tội ở đâu?!”

Lời nói của anh vừa rơi xuống, đã khiến trái tim cô tan vỡ!

Khởi Hiên sững sờ, yếu ớt nhìn qua, gằn giọng nói: “Chú đừng xúc phạm cô ấy!”

“Ha!” Bắc Minh Quân chế nhạo cười một tiếng, đột nhiên kéo Cố Tịch Dao khuôn mặt đầy nước mắt vào lòng mình, bàn tay to lớn không chút thương tiếc đặt trước ngực cô: “Bắc Minh Khởi Hiên, cậu nhìn rõ rồi chứ! Đây là mối tình đầu mà cậu nhớ nhung không quên, cậu thật sự cho là cô ta thánh Quân, cao quý như vậy sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ để Bắc Minh Quân tôi tùy ý chơi đùa thôi!”

Chát.

Một cái tát không hề được báo trước đánh vào khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân!

Lòng bàn tay Cố Tịch Dao run rẩy, đầu ngón tay vẫn đang run lấy bẩy!

Bầu không khí lập tức ngưng tụ lại!

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao với ánh mắt không thể tin được! Nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Mẹ kiếp, cô dám đánh tôi?!”

Gió thổi báo giống tố sắp đến!

Khởi Hiên vô cùng kinh ngạc!

“Đúng vậy, tôi không thánh Quân, cũng không cao quý….” Cố Tịch Dao nở một nụ cười thê lương, đôi mắt đen láy sáng ngời dưới bầu trời đêm hiện lên sự đau buồn: “Bắc Minh Quân, nếu như có thể lựa chọn ba mẹ, tôi thà làm chính mình cũng sẽ không mang họ Cố!”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy dài trên má.

Cuối cùng đều là gieo gió gặt bão, không phải sao? Lúc cô quyết tâm vì thành toàn cho mẹ mình, thời khắc cởi bỏ tất cả quần áo đứng trước mặt Bắc Minh Quân, cô đã lường trước được kết quả này, không phải sao?

Nhưng, tại sao trái tim của cô vẫn đau như vậy?

Cô tuyệt vọng liếc nhìn Khởi Hiên, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Quên em đi, Khởi Hiên.”

Sau đó, cô không thèm quay đầu lại điên cuồng chạy vào trong màn đêm tối đen như mực….

“Tịch Dao….” Khởi Hiên hoảng sợ hét lên một tiếng, nhấc chân muốn đuổi theo.

Bắc Minh Quân lại đột nhiên nắm chặt tay lai, hung hăng đấm anh!

“Ô….” Khởi Hiên đau đớn kêu lên một tiếng, bị anh quật ngã xuống đất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play