Chương 1833

Giờ cô chỉ nghĩ đến việc nuôi dạy bọn trẻ thật tốt, không quản được những tranh chấp của thế hệ trước, ân oán của cô và Bắc Minh Quân cũng không muốn nhắc đến nữa.

Hình Uy lúc này cũng bước đến bên cạnh Cố Tịch Dao : “Cô ơi, sáng nay ông chủ đã đích thân chọn những thứ đó. Đây đều là tâm huyết của anh ấy.”

Lúc này, Bắc Minh Quân hạ cửa kính xe xuống, nói với Hình Uy: “Còn không mau tới đây lái xe, trong tập đoàn còn nhiều việc đang chờ xử lý đó.”

Hình Uy nhanh chóng chạy tới, một lúc sau, anh lái xe ra khỏi nhà cũ của Bắc Minh trước.

“Tịch Dao, dì nghĩ nó biết hết mọi chuyện rồi. Đứa nhỏ này là như vậy, không biết cách biểu đạt, chỉ biết làm bừa. Được rồi, đã muộn rồi, con mau đi qua đó đi. Đi đường phải cẩn thận.” Giang Tuệ Tâm lại dặn dò Cố Tịch Dao câu cuối.

Cố Tịch Dao gật đầu, rồi lên xe, rời khỏi nhà cũ của Bắc Minh.

Trên đường đi Cố Tịch Dao nhớ lại những lời của Giang Tuệ Tâm, đặc biệt là câu đánh giá Bắc Minh Quân: không biết cách biểu đạt, chỉ biết làm bừa.

Về điểm này thì Cố Tịch Dao lĩnh hội sâu sắc, cái tên Bắc Minh Quân này chuyện gì cũng rất ngang ngược với cô, thậm chí …

Nghĩ đến đây, mặt cô hơi ửng hồng.

“Mẹ, bà nội và ba đều tặng quà cho bà ngoại, chúng ta chuẩn bị gì cho bà?” Dương Dương ngồi phía sau hỏi.

Cố Tịch Dao liếc nhìn Dương Dương qua gương chiếu hậu: “Con tự đưa mình đến đó là món quà tốt nhất dành cho bà rồi. Nhưng con phải nhớ lần đầu tiên gặp bà, đừng nói linh tinh biết không. Đặc biệt là chuyện xấu của ba con. ”

Dương Dương dùng sức gật đầu, sau đó giơ tay nhỏ lên hành lễ: “Mẹ đừng lo lắng, tuyệt đối sẽ không.”

Cố Tịch Dao nhanh chóng lái xe đến cửa bệnh viện.

Như thường lệ, Cố Tịch Dao mua một bó hoa trong tiệm hoa, sau đó nhờ nhân viên bệnh viện lấy hết đồ trong cốp ra.

Rồi theo ba mẹ con đi đến cửa phòng Lục Lộ .

Trước khi Cố Tịch Dao mở cửa đi vào, cô nhìn hai đứa trẻ một lần nữa.

Sở dĩ hôm nay chỉ đưa Trình Trình và Dương Dương qua đây, là bởi vì rủi ro phải đối mặt khi đưa Cửu Cửu đến đây là quá lớn, dù sao cũng sẽ có cơ hội trong tương lai.

Cô nhẹ nhàng thở ra, Dương Dương làm một động tác OK.

Cố Tịch Dao chậm rãi mở cửa phòng bệnh: “Mẹ, chúng con tới gặp mẹ đây.”

Lục Lộ đang dựa vào giường bệnh đã dựng lên một nửa, đắp chăn bông.

Điều khiển TV bên cạnh tay bà.

Thấy cửa mở, bước vào là Cố Tịch Dao. Trên mặt bà lập tức nở nụ cười: “Tịch Dao, con tới rồi.”

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu: “Mẹ, nhìn xem con đưa ai tới đây.”

Nói xong, cô khẽ xoay người về phía khung cửa.

Chỉ thấy hai bé trai bước vào từ bên ngoài, một đứa mặc bộ đồ vest nhỏ, đứa còn lại mặc quần áo bình thường.

Nếu không có sự khác biệt trong bộ trang phục này, thì sẽ không thể phân biệt được từ ngoại hình, chúng gần như giống hệt nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play