Chương 1830

Trình Trình cắn một miếng burger, cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, thật ra, chuyện này theo con cũng không quá khó giải quyết. Còn tùy thuộc vào việc người đó có thể buông xuống hay không thôi.”

Cố Tịch Dao lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn Trình Trình.

Không ngờ cậu lại nói ra một câu thâm thúy không hợp với tuổi của mình chút nào.

Cô chậm rãi uống cà phê, nhìn phố thị có người qua lại bên ngoài cửa sổ, suy ngẫm về câu trả lời mà Trình Trình đưa ra.

Đối với mẹ cô mà nói, việc Dư Như Khiết làm mất đứa con của bà là điều không thể chối cãi, bà đã vì việc này dành gần nửa cuộc đời của mình ra.

Đối với bản thân, Dư Như Khiết đối xử tốt với cô, nhất là khi lúc ấy bà không biết rằng cô chính là đứa trẻ mà mình đã làm mất.

Từ những lần tiếp xúc trước, cũng có thể thấy bà ấy không phải là người xấu như vậy. Có lẽ giống như lời ba nuôi nói trong một tin nhắn gửi cho cô sau này: Chuyện đó không như cô tưởng tượng.

Có thể có điều gì đó bị che giấu.

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Trình Trình tò mò nhìn Cố Tịch Dao, lúc này, cậu đã ăn xong burger, đang cầm ly nước trái cây.

Cố Tịch Dao định thần lại, cười nhẹ với Trình Trình : “Câu trả lời của con có thể xem là một giải pháp, mẹ đang nghĩ cách nói với khách hàng của mình, để cô ấy chấp nhận đề nghị của con. Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngày mai là cuối tuần, mẹ sẽ đưa con và Dương Dương đi gặp bà ngoại, con thấy sắp xếp này thế nào? ”

Trình Trình gật đầu: “Sức khoẻ bà ngoại có tốt hơn chưa? Có cần chuẩn bị quà gì cho bà không?”

Cố Tịch Dao đưa tay ra vỗ về đầu nhỏ của Trình Trình: “Con yêu, không cần mang theo gì cả, việc các con đến đó đã là món quà tuyệt vời nhất của bà rồi. Nhân tiện, mẹ còn phải thông báo cho thằng nhóc thối Dương Dương nữa.”

Sau đó cô lấy điện thoại ra gọi vào điện thoại của Dương Dương.

Lúc này, những người hầu trong biệt thự cũ của nhà Bắc Minh đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối.

Dương Dương tung tăng chuẩn bị để rời khỏi phòng ngủ của mình. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền tung tăng quay lại chỗ giường ngủ liền thấy mẹ đang gọi: “Mẹ, có phải mẹ nhớ con rồi không?”

Cố Tịch Dao cười nhẹ: “Đương nhiên là nhớ con rồi, hiện tại mẹ đang ở nhà hàng thức ăn nhanh với Trình Trình .”

“Ha! Mẹ, mẹ đưa Trình Trình đi đánh lẻ không gọi con.” Dương Dương vẻ mặt than thở.

“Hai người bọn mẹ cũng không phải cố tình đi đánh lẻ đâu. Hơn nữa, con ở nhà bà nội mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, còn quan tâm mấy cái này nữa sao?” Cố Tịch Dao và Dương Dương luôn rất tự nhiên khi họ nói chuyện với nhau, không bao giờ bày ra dáng vẻ phụ huynh cả.

“Hì hì, sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng phải đổi chút hương vị chứ. Mẹ, hôm nay gọi điện thoại, không phải chỉ là muốn khoe việc hai người đi ăn hamburger nhàm chán như vậy thôi chứ.” Dương Dương có chút đắc ý nói.

Trên thực tế, đồ ăn của nhà Bắc Minh cũng rất bình thường, chỉ là sau khi đầu bếp chế biến cẩn thận, nó đã trở nên khác với bình thường.

“Thằng nhóc thối, nói chuyện với mẹ như thế sao. Ngày mai là cuối tuần, mẹ đưa Trình Trình đi gặp bà ngoại, con đi không?” Cố Tịch Dao nghe thấy Dương Dương nói như vậy, có cảm giác không được nể mặt, liền đổi giọng điệu khác.

Ngược lại thực sự có thể kìm Dương Dương lại: “Mẹ, con cũng rất muốn đi, nhưng con còn chưa chuẩn bị tốt lắm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play