Chương 1742

Anna gật đầu: “Xem ra cũng chỉ có thể làm như thế.” Cô tắt bếp, cởi tạp dề trên người xuống treo lên móc nhỏ trên tường.

Sau đó cô đi theo Trình Trình vào phòng khách, lúc này Lạc Kiều cũng duỗi lưng đi xuống lầu.

“Lạc Kiều, cô tới thật đúng lúc, vừa rồi Trình Trình nói Dương Dương muốn đến đây. Chúng ta chuẩn bị một chút.” Anna nói.

Lạc Kiều ngáp một cái: “Không phải Dương Dương bị thương ở chân phải dưỡng thương ở nhà à, sao lại khỏi nhanh như vậy? Xem ra nó vẫn còn trẻ, khôi phục cũng rất nhanh.”

“Dì Lạc Kiều, Dương Dương và bà nội cùng tới.” Trình Trình nói ngắn gọn cho cô ta, sau đó nói phải giấu em gái trên lầu ba, chúng ta cũng đừng lỡ miệng.

Cùng lúc đó, Cửu Cửu cũng nghe thấy: “Cửu Cửu đã lâu không gặp anh Dương Dương, em muốn gặp anh ấy. Còn có bà nội cũng tới, vì sao Cửu Cửu phải trốn trên lầu? Bà ấy là hổ dữ sao?”

Trình Trình đi đến trước mặt Cửu Cửu, đưa tay kéo cô bé từ dưới đất lên: “Bà nội không phải là hỗ dữ, nhưng hiện tại mẹ muốn bảo vệ em nên không có nói chuyện em ở đây cho những người khác. Sau này em và Dương Dương còn nhiều lần gặp nhau, em ngoan ngoãn trốn trên lầu một lúc được không, đến lúc đó bọn họ đi rồi thì anh và em xuống chơi tiếp được không?”

Cửu Cửu bẹp miệng, có chút không tình nguyện gật đầu.

Anna khom lưng bế Cửu Cửu: “Đúng là đứa bé ngoan, chúng ta lên lầu thôi.”

Trình Trình cúi đầu nhìn đồng hồ: “Dì Lạc Kiều, dì chờ ở đây một chút, cháu ra ngoài đón bọn họ vào.”

Trình Trình nói xong thì thay giày đi ra ngoài.

*

Ông Trương lái xe vào Phẩm Hoan Biệt Uyển, dựa theo lời Dương Dương nói thì chạy tới mặt hồ duy nhất, cũng dọc theo đường quanh bờ hồ.

Dương Dương hơi nghiêng về phía trước, hai tay lên khoảng trống hai ghế phía trước, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình.

“Trình Trình ở đó!” Dương Dương nhanh chóng thấy được Trình Trình đứng chỗ cách bọn họ hai căn nhà.

Giang Tuệ Tâm nghe vậy thì nhìn qua, trên mặt già nua lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng là Trình Trình, là Trình Trình.”

So với Dương Dương thì bà thiên vị Trình Trình hơn một chút. Lần này đến đây, dọc đường đi bà còn cố ý đến siêu thị, mua đồ ăn vặt Trình Trình thích nữa.

Nhưng bình thường, bà chưa từng mua cho Dương Dương. Cũng bởi vì Dương Dương vẫn luôn ở ranh giới chiến tranh với bà.

“Trình Trình có nhớ bà nội không?” Xe vừa dừng lại, Giang Tuệ Tâm gấp không chờ nổi mở cửa xuống xe, khom lưng ôm chặt lấy người Trình Trình.

Bà mỉm cười, lộ ra vẻ nhớ nhung Trình Trình.

“Mỗi ngày Trình Trình đều nhớ bà nội, chẳng qua mỗi ngày bài tập rất nhiều, không có thời gian đi thăm bà. Bà sẽ không giận cháu chứ?” Tay nhỏ Trình Trình cũng ôm lấy bà nội.

“Ha ha, sao bà có thể giận được, cháu ngoan của bà học giỏi, bà còn mừng không kịp, bà nội xem cháu có thay đổi hay không.”

Giang Tuệ Tâm nói, đẩy Trình Trình ra xe một chút, sau đó vui mừng gật đầu: “Ừ, cao hơn một chút, nhưng vẫn đẹp trai giống như ba cháu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play