Chương 1720

Vào lúc này, một người làm vội vã từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt của cô ta rõ ràng có hơi hoảng hốt.

“Hoảng như vậy làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tuệ Tâm hơi nhíu mày, bà ta không thích nhìn thấy trong nhà có ai có bộ dạng thất hồn lạc phách như thế, giống như xảy ra chuyện lớn vậy, một chút cũng không may mắn.

Người làm đó bị dọa lập tức dừng bước, thần sắc vẫn có hơi căng thẳng, lúc này sau khi bị Giang Tuệ Tâm quở trách rõ rành có hơi sợ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa rồi tôi không phải kêu cô đưa cơm cho cậu chủ nhỏ hay sao?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Người làm đó lắp bắp nói: “Thưa bà Bắc Minh, cậu chủ Bắc Minh, cậu chủ nhỏ Dương Dương lại cáu kỉnh không ăn cơm, tôi đút cho cậu ấy mấy lần mà cậu ấy đều không ăn, cuối cùng còn đổ cơm đi.”

Bắc Minh Quân nghe xong bỗng đứng dậy, sắc mặt lập tức đanh lại, lông mày cau lại.

Dương Dương bình thường có hơi không nghe lời, nhưng chưa đến mức đập bát cơm. Đối với một gia đình quyền quý mà nói, đập bát cơm đã không tính là một chuyện nhỏ nữa.

Cố Tịch Dao cũng có hơi ngạc nhiên, Dương Dương sao có thể làm ra chuyện hư đốn như này chứ.

Cô nhìn Bắc Minh Quân, lại nhìn Giang Tuệ Tâm, tình huống này vẫn cần cô xuất mã mới có thể dẹp yên được.

“Dì Tâm, dì không cần phải lo, cháu đi xem thử, có phải chân của thằng bé đau nên không muốn ăn cơm hay không.” Nói xong, cô xoay người vội vàng đi lên lầu.

Khi cô đẩy cửa phòng của Dương Dương ra thì nhìn thấy Dương Dương nhíu mày, trên mặt lấm tấm mồ hôi, cậu nhóc ôm chặt cái chân bị thương.

Từ biểu cảm của cậu nhóc, chắc là rất đau, nhưng cậu nhóc cũng không có hét to kêu đau, cắn chặt răng lại.

Ở trên giường của cậu nhóc, vẫn còn vương vãi đồ ăn, còn cả bát đũa bị vỡ.

Cố Tịch Dao lập tức hiểu Dương Dương tại sao không ăn cơm.

Cô đau lòng bước vào trong phòng, ngồi ở bên giường, ôm lấy Dương Dương vào trong lòng: “Bảo bối, có phải chân đau nên không muốn ăn cơm không.”

Dương Dương vốn tưởng mẹ đã đi rồi, không ngờ cô vẫn ở đây. Mặc dù vết thương ở chân rất đau, nhưng cậu nhóc vẫn nhe răng mỉm cười với Cố Tịch Dao.

“Mẹ, mẹ giờ này còn chưa đi, có phải không nỡ xa con không.”

Nhìn bộ dạng này của con trai, Cố Tịch Dao đang đau lòng lại trở nên tốt hơn một chút, sau đó dùng cách nói thân mật trước kia giữa hai mẹ con: “Mẹ không nỡ thì con làm được gì, con đây là tự làm tự chịu. Sau này không biết trèo cây thì đừng tinh tướng. Con xem Trình Trình đi, trước nay không gây ra những chuyện như thế, một lòng học tập, khiến mẹ với lão ba của con yên tâm hơn nhiều.”

“Mẹ, anh ấy học giỏi, con học cũng tương đương. Bây giờ con đã đứng trong top 15 cả khối rồi.” Dương Dương rõ ràng có chút kiêu ngạo. Quả thật cũng đáng để cậu nhóc kiêu ngạo, đó là vì trước đây cậu nhóc luôn đứng ở trong top 15 từ dưới đếm lên.

Nếu không phải cậu nhóc có một lão ba có thực lực mạnh chống đằng sau, chắc sớm đã bị cô chủ nhiệm từ bỏ rồi.

Con nhà giàu mà, ông đây có là tiền, cho dù học không tốt, đến tuổi thì đưa ra nước ngoài ở vài năm, sau đó mua một cái bằng đại học giả, trở về tốt xấu gì cũng gọi là ‘du học sinh trở về’.

Khi Dương Dương còn đang đắc ý thì nghe thấy từ cửa truyền đến giọng nói của Bắc Minh Quân: “Ba thấy con sau này vẫn nên ngoan ngoãn một chút, nếu không hậu quả có thể khiến con không thể gánh chịu được đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play