Chương 1715

Quả nhiên là Lục Lộ, bà ta còn sống…

Giang Tuệ Tâm nghĩ tới đây, ánh mắt của bà ta đột nhiên xuất hiện một tia bất an ngắn ngủi, nhưng rất nhanh thì bị bà ta che đậy lại.

Bà ta liếc nhìn Cố Tịch Dao, không biết Lục Lộ đã nói cho cô những gì.

“Mau ngồi đi.” Thái độ của Giang Tuệ Tâm lúc này đối với Cố Tịch Dao cũng thay đổi không ít.

“Bà Bắc Minh, xin bà hãy yên tâm tôi không có ác ý gì cả. Tôi chẳng qua chỉ rất muốn biết chuyện của ba người.” Thái độ của Cố Tịch Dao rất ôn hòa, cô từ chỗ mẹ nghe được, chỉ có thể nói là một phần, chỉ có ở chỗ của Giang Tuệ Tâm mới có thể biết được nhiều chuyện trước đây của bọn họ.

Cũng rất có khả năng biết mình tại sao bị vứt bỏ.

Giang Tuệ Tâm không có vội nói cho cô chuyện liên quan đến bọn họ, mà hỏi Cố Tịch Dao: “Cô quen Lục Lộ như thế nào?”

Việc đến nước này, Cố Tịch Dao cũng không cần thiết che giấu thân thế của mình nữa, cô khẽ mỉm cười: “Tôi chính là cô con gái mà năm đó Lục Lộ làm mất.”

Cố Tịch Dao vừa dứt lời, Giang Tuệ Tâm giống như bị sét đánh, trái tim bỗng run lên.

Chuyện này đã trôi qua hơn 20 năm rồi, đều tưởng chuyện này đã không có ai vạch ra được nữa.

Không ngờ Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh mình lại là con của Lục Lộ. Thật sự là thế sự khó lường.

Cô gái này trước đây bà ta tìm cho Bắc Minh Quân để mang thai hộ, chính là con gái thất lạc của Lục Lộ!

Giang Tuệ Tâm có hơi không dám tin vào lỗ tai của mình: “Cô, cô nói cái gì, cô là con gái của Lục Lộ?!”

Giang Tuệ Tâm nhìn Cố Tịch Dao ở trước mắt, trong lòng bà ta không khỏi kêu ‘lộp bộp’.

Thấy Cố Tịch Dao rất nghiêm túc gật đầu, bà ta thật sự có hơi khó đối diện được với sự thật như thế này.

“Thật sự không ngờ, ban đầu chúng tôi đều tưởng cô mất rồi, không ngờ xa cách nhiều năm như vậy có thể lần nữa gặp lại. Quả thật là một kỳ tích, cũng chỉ có Lục Lộ có phúc khí lớn như thế, bà ấy bây giờ ở đâu, nhiều năm như vậy không có gặp bà ấy rồi, thật sự có hơi nhớ.” Giang Tuệ Tâm lộ ra bộ dạng khẩn trưởng, dường như chỉ gần Cố Tịch Dao gật đầu thì bà ta sẽ lập tức đứng dậy cùng cô đi gặp mẹ.

Cố Tịch Dao có hơi do dự, bệnh tình của mẹ bây giờ vừa mới hồi phục được một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Ít nhất đợi đến khi cô nói chuyện của tụi nhỏ, từng chút tiết lộ cho mẹ. Tránh say khi bọn họ gặp nhau, Giang Tuệ Tâm sẽ đem chuyện của mình nói cho mẹ nghe.

Cố Tịch Dao biết mẹ đối với nhà họ Bắc Minh tràn ngập hận ý, đặc biệt là Bắc Minh Quân.

“Bà Bắc Minh, tình trạng sức khỏe của mẹ tôi gần đây không tốt, đang trong quá trình hồi phục, tôi nghĩ hai người muốn gặp nhau thì cần một khoảng thời gian nữa.”

Tinh thần vừa mới vui mừng của Giang Tuệ Tâm lập tức trở nên có hơi thất vọng: “Ồ, là như vậy sao…”

Bà ta quay người gọi một người làm vừa mới đi qua: “Đi, đến phòng của tôi, lấy chiếc hộp màu đỏ tôi để trong tủ ra đây.”

Người hầu đáp một tiếng.

Rất nhanh, một chiếc hộp sơn mài màu đỏ được chạm khắc tinh xảo có kích thước bằng như chiếc laptop, để xuống bàn trà.

“Lục Lộ bây giờ thân thể không tốt, tôi cũng không biết bà ấy cần gì, cái này cô cầm về cho bà ấy bồi bổ cơ thể đi.” Giang Tuệ Tâm nói rồi, mở chiếc hộp đó ra.

Không khỏi khiến Cố Tịch Dao hít một ngụm khí lạnh, thật không nhìn ra bà Bắc Minh ra tay hào phóng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play