Chương 1640

Vân Chi Lâm nhíu mày một cái: “Căn cứ vào những điều em nói mà suy đoán, bác gái đã gặp phải một người nào đó, mà người này cũng rất có thể chính là thủ phạm dẫn đến việc bác gái bị hôn mê.”

Cố Tịch Dao dựa vào cách nói của Vân Chi Lâm, lại kết hợp tình huống trước đó và hiện tại lại với nhau, “hắn ta” đó quả thật là có chút đáng để hoài nghi.

Hơn nữa người đó chắc chắn là người mà mẹ không muốn nhìn thấy, chỉ là làm sao mới có thể moi được một chút manh mối từ trong miệng của mẹ đây?

Đối với chuyện phải dùng cách gì mới có thể có được một chút tin tức liên quan đến hắn ta từ trong miệng của mẹ, Cố Tịch Dao vẫn còn phải hao tâm tổn trí.

Vân Chi Lâm vỗ vỗ vào vai của cô rồi nói: “Tịch Dao, em cũng đừng có phiền não quá, nếu như bác gái đã không nói chuyện này ra, chúng ta rất khó điều tra ra được. Cho nên chúng ta hẳn nên nghĩ cách để bà ấy khỏe hơn, như thế này thì bí ẩn mới có thể được giải quyết.”

Lạc Kiều cũng nói theo ở bên cạnh: “Đúng rồi đó, bây giờ chị cứ đặt tâm ở trong lòng đi, đi theo sư huynh mà học chút bản lĩnh, sau đó chờ đến thời cơ rồi thì lại giúp bác gái điều tra rõ ràng chuyện này.”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu, xem như chuyện cũng chỉ có thể làm như thế này.

Nhưng mà có một nỗi lo lắng khác lại dấy lên ở trong lòng của cô: “Chi Lâm, nhưng mà em rất lo lắng người kia sẽ gây bất lợi cho mẹ, hôm nay bọn họ đã gặp nhau mà đã làm cho tinh thần của mẹ thất thường, sau này sẽ còn xảy ra chuyện như thế nào nữa, em thật sự không dám tưởng tượng. Nhất là có phải hắn ta đặc biệt đến đây là vì tìm mẹ không, nếu như là phải, chúng ta nên làm cái gì đây, ngày mai có cần phải chuyển vào phòng bệnh khác cho mẹ không, hoặc là dứt khoát chuyển bệnh viện luôn?”

“Tịch Dao, em yên tâm đi, từ chuyện này hôm nay anh đoán là bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi, hoặc là bác gái nhìn thấy người đó mà người đó không nhìn thấy bác gái. Cho dù từ khả năng nào mà nói thì cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào đối với bác gái.”

Cố Tịch Dao nghe xong, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi: “Nếu như là như vậy thì tốt quá rồi.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Lạc Kiều: “Em biết hôm nay ai gọi điện thoại cho chị không?”

Lạc Kiều nhún vai: “Em cũng không phải là con sâu ở trong bụng của chị, sao em biết được chứ.”

“Là Dương Dương gọi tới đó. Lạc Hàn, anh trai của em cũng đã sắp muốn ra lệnh truy nã toàn diện với em rồi đó.” Cố Tịch Dao nói.

Lạc Kiều quệt mồm, nhíu mày: “Chuyện này không thể nào đâu nha, em nhớ là lúc anh đi ra ngoài thì có để lại một tờ giấy, trên đó viết là em đi quay phim.”

“Em để tờ giấy ở đâu vậy?” Vân Chi Lâm hỏi.

“Ừm…” Lạc Kiều suy nghĩ: “Hình như là ở trên bàn trà, kế bên một đống đồ ăn vặt.”

Vân Chi Lâm lập tức im lặng: “Mọi người đều nói là mấy người phụ nữ mang thai ngốc nghếch ba năm, cái này của em cũng chỉ mới có mấy tháng thôi, sao trí thông minh của em lại hạ xuống thấp như vậy chứ. Sư mẫu vốn dĩ là một người thích sạch sẽ, chắc có lẽ là bà ấy đã xem tờ giấy của em là rác rồi đem ném chung với mấy túi đồ ăn vặt đó rồi.”

“… Em có còn cách nào nữa đâu, em vội vàng đi mà, không phải là em muốn tránh ba mẹ và anh trai của em ư.” Lạc Kiều lộ ra một gương mặt oan ức mà nói.

“Thôi được rồi, đến lúc đó em gọi điện thoại cho bọn họ để báo bình an cho sư phụ với sư mẫu, đừng để cho hai người lớn phải lo lắng cho em.” Vân Chi Lâm dạy dỗ Lạc Kiều giống như là anh cả trong nhà.

Đối với Lạc Kiều mà nói, mặc dù Lạc Hàn mới là anh trai ruột của cô, nhưng mà cô không sợ anh ta, có thể là từ nhỏ đến lớn Lạc Hàn vẫn luôn rất chiều chuộng cô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play