Chương 1618

Nhưng Cố Tịch Dao kiên quyết không chịu, phụ nữ mang thai là chuyện lớn, không thể xem nhẹ. Một mình ở khách sạn không ai chăm sóc, nếu như xảy ra chút chuyện gì thì không được.

Cuối cùng vẫn là Anna nói: “Hay là như vầy đi, Lạc Kiều ở cùng một phòng với tôi. Tôi đã từng mang thai nên cũng có thể chăm sóc cô ấy một chút.”

Cố Tịch Dao vừa nghe, lại nhìn căn nhà nhỏ như bàn tay này, cũng chỉ có thể gật đầu: “Anna, Kiều Kiều, thật là quá uỷ khuất cho các cậu rồi.”

“Chúng ta đều là chị em tốt, có gì mà khách sáo chứ. Cô có thể thu nhận cho hai bọn tôi ở, đã là rất không dễ gì rồi.” Anna kéo lấy tay cô.

Lạc Kiều cũng nói giúp ở bên cạnh: “Phải đó, phải đó. Nếu như không phải Tịch Dao thu giữ tớ, chắc không lâu nữa tớ cũng không có nhà để về rồi, cậu cũng biết đó, bụng của tớ…” Nói đến đây lại khẽ thở dài một hơi.

“Cậu đó, chuyện do mình thôi, Hình Uy người ta muốn chịu trách nhiệm cậu lại không cho người ta cơ hội, cậu đừng có mà ở đây tự mình thương cảm nữa.”

Vẫn là câu nói của Cố Tịch Dao đã chọt trúng điểm yếu của cô ta.

Lạc Kiều giống như một tiểu oán phụ, dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Tịch Dao: “Tớ còn có thể làm gì nữa, đã phạm qua một số lỗi lầm, không lẽ còn muốn phạm thêm một cái sao? Cha ruột của đứa trẻ tớ không thể chọn được, nhưng ông xã của tớ thì tớ vẫn có chút quyền lợi để chọn đúng chứ.”

Nói đến đây, cô ta lại trở nên tràn đầy tự tin: “Chỉ dựa vào cái tư sắc trời ban của tớ thôi, đàn ông thì đầy đường, đâu cần phải chỉ khư khư với một người đàn ông chứ.”

Cố Tịch Dao trợn trắng mắt với cô ta một cái, thật không biết nên nói cô ta cái gì mới tốt nữa, vươn tay khẽ đánh vào mông cô ta một cái: “Cậu bớt bốc phét ở đây đi, thời gian không còn sớm nữa mau đi ngủ thôi. Thai phụ quan trọng nhất là nghỉ ngơi. Còn nữa, lúc tớ không có ở nhà, đừng có mà đem mấy cái triết lý lệch lạc này nói với cục cưng nhỏ nghe đó, tớ không muốn nó sau này giống như cậu đâu.”

Lạc Kiều mất kiên nhẫn rồi: “Được rồi được rồi, không nói mấy cái này với nó đâu. Hơn nữa, tớ thân là cô gái thế hệ mới, tư tưởng như vậy mới có thể thích ứng được thời đại như vậy có được chưa. Tớ không muốn giống như người của thời đại cũ, bất kể có thích hay không thích thì vẫn cứ hồ đồ mà trải qua cả đời đâu. Tịch Dao, cậu cũng nên suy nghĩ cho chuyện của mình đi, cuộc sống của cô nhi quả mẫu không dễ dàng gì đâu, bây giờ bọn tớ còn có thể giúp được cậu, chứ qua thời gian nữa, khi chỉ còn lại hai mẹ con cậu và Trình Trình, thì xem cậu làm thế nào. Sư huynh của tớ và cậu xem ra cũng chỉ có thể có duyên không phận rồi, nhưng cậu cũng không thể từ bỏ cuộc sống như vậy a…”

Nói đến đây, ánh mắt của cô ta chợt sáng lên: “Này, đúng rồi!” Cô ta sáp đến bên cạnh Cố Tịch Dao, mang theo vẻ thần bí, lại có chút thần sắc của một bà tám.

Dùng cù chỏ chọt chọt eo của cô: “Này, Tịch Dao. Cậu cảm thấy con người anh trai tớ thế nào? Mạnh mẽ đoan chính, không có sở thích gì xấu.”

Lạc Kiều nói đến đây, thì nhìn Cố Tịch Dao với ánh mắt lấp ló như ăn trộm: “Sao, có rung động không, có cần tớ gọi điện thoại cho anh ấy đến, hai người nói chuyện đàng hoàng không? Không phải anh ấy là thầy của Dương Dương sao, tớ thấy Trình Trình hình như cũng không có phản cảm với anh ấy đâu.”

“Được rồi bà nội, xử lý chuyện của mình xong trước đi rồi hẵng nói người ta.” Nói mãi nói mãi, Cố Tịch Dao ngáp một cái, xua xua tay với cô ta: “Được rồi, được rồi, tớ không điên với cậu nữa, hôm nay thật sự là mệt chết rồi, tớ đi ngủ đây.” Nói xong, cô quay người đi vào phòng ngủ.

Thật sự hôm nay cô đã rất mệt rồi, từ sáng sớm bắt đầu cho đến vừa nãy gần như là không có ngừng lại qua.

Nhưng khi cô nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn một cái, Cục cưng nhỏ đã ngủ rồi.

Con bé này lúc ngủ không phải lăn lóc khắp nơi thì là đá chăn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play