Chương 161

Bắc Minh Quân hơi kéo khóe môi, không lên tiếng. Người này đúng là kiểu người ăn không nói ngủ không nói điển hình.

Lại một trận yên lặng quỷ dị.

Bữa cơm vẫn còn tiếp tục…

Cố Anh Thư lại không kiềm chế được lần nữa, mới ăn được một nửa, đột nhiên nói ra một câu làm mọi người hoảng sợ —

“Cái đó, anh Bắc Minh, trong cuộc thi đấu cạnh tranh lần đầu tiên này Cố thị có thể lấy được thành tích tốt như vậy, cũng là nhờ có anh Bắc Minh anh đề bạt… Mẹ em nói sau này nếu như em có cơ hội nhất định phải tự mình học tập anh đó!”

Cố Tịch Dao hít một hơi khí lạnh, đây đúng là cái hay không nói, đi nói cái dở mà!

Nhưng mà, cô mở hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú cương nghị của Bắc Minh Quân, hơi mất tự nhiên co giật.

Đầu ngón tay Cố Tịch Dao run run.

Hóa ra Cố Anh Thư còn chưa biết những bản vẽ mà ba cho cô ta, là cô mạo hiểm nguy hiểm tính mạng trộm được từ trong tay của Bắc Minh Quân sao?

Mặc dù từ trước đến giờ cô luôn biết cha bảo bọc Cố Anh Thư rất kĩ, cũng không ngờ được, đều là con gái như nhau, một đứa được nâng niu trong lòng bàn tay, không để cho cô ta biết chút hiểm ác trên đời nào; một đứa khác lại sống sờ sờ đẩy vào trong hố lửa, mặc cho cô tan xương nát thịt.

Đầu quả tim tràn ra một giọt chất lỏng như máu, Cố Tịch Dao thê lương cười nhạt, mắng thầm trong bụng một câu —

Kỳ quái thật, cô Cố Anh Thư!

Nhưng không ngờ, Cố Anh Thư lại không chịu từ bỏ, tiếp tục nói mãi không ngừng: “Ha ha, không biết Anh Bắc Minh có hài lòng với biểu hiện lần này của Cố thị không, đợi đến khi vào vòng thi đấu cạnh tranh thứ hai, xin Anh Bắc Minh tiếp tục giúp đỡ nha…”

Cố Tịch Dao nhịn không được liếc mắt nhìn, thật sự rất muốn cầm băng keo dán kín miệng của người phụ nữ này. Cô ta tự tìm đường chết cô cũng không xen vào, nhưng mà trăm ngàn lần đừng có liên lụy đến cô.

Đột nhiên, chân dưới gầm bàn của cô nhấc lên —

“A… Ai đá tôi đó!”

Cố Anh Thư kinh ngạc hô một tiếng, ôm cái chân đau đớn, lập tức phản ứng lại, tức giân trợn mắt nhìn Cố Tịch Dao, không hề suy nghĩ hất ly nước trái cây trong tay ra —

Không hề lưu tình đổ lên đầu của Cố Tịch Dao, trên mặt, chảy vào ngực, vạt áo…

Một lần hất này của Cố Anh Thư, chiêu thức nhanh độc chuẩn, có thể nói là không ai sánh bằng.

Quan trong nhất là, Bắc Minh Quân ngồi bên cạnh Cố Tịch Dao, lại không bị vạ lây chút nào.

Cố Tịch Dao âm thầm hít vào một hơi, ngón tay run rẩy nắm chặt lại.

Lần thứ hai!

Sau lần li trà long tĩnh ngâm tất chân kia, đây là lần thứ hai Cố Anh Thư hất nước vào cô!

Nếu như không phải đột nhiên có một tờ khăn giất đưa đến trước mặt cô, cô thè, cô thật sự sẽ nhào lên xé nát mặt của Cố Anh Thư.

“Lau đi.” Người mở miệng nói chuyện, không phải là ai khác, chính là Tôn Quân Hạo đã im lặng suốt bữa cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play