Chương 1606

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn hành động, giơ chân lên như trẻ con đá mạnh vào chân Bắc Minh Quân.

Dù Cố Tịch Dao đang đi chân đất, nhưng sức đá của cô vẫn khá mạnh, Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, nhưng anh lại luyến tiếc dung mạo đó.

Anh đưa một tay kéo cô ôm chặt vào ngực, tránh cho cô gái nhỏ này vì tự vệ, dưới tình thế cấp bách mà có hành vi ‘quá kích’.

Sau đó lẩm bẩm nói: “Em đừng nghịch như vậy nữa, không phải em đến sức đứng lên còn không có sao.” Lời này của Bắc Minh Quân như là ma chú, Cố Tịch Dao đúng là trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, khiến Bắc Minh Quân rất hài lòng, nên hậu quả cũng không nghiêm trọng lắm.

Sau nụ hôn kiểu pháp kéo dài năm phút, Bắc Minh Quân mới thỏa mãn buông lỏng tay ra, sau đó quay người ném túi quần áo của Cố Tịch Dao cho cô: “Mau thay quần áo đi, dưới lầu bọn nhỏ chờ đến sốt ruột rồi.”

Cố Tịch Dao cầm túi, trợn mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Anh nói gì chứ, còn không phải vì anh làm loạn ở đây sao, có trách thì cũng là trách anh.”

Bắc Minh Quân cởi áo choàng tắm ra, lấy quần áo từ tủ quần áo ra, chậm rãi thay: “Sao có thể trách tôi chứ. Nếu em không ôm tôi như vậy, thì tôi sao có thể rơi vào cái bẫy của em chứ.”

Với cô bản lĩnh lớn nhất của anh chính là mặt dày.

“Mặc kệ anh, thay xong quần áo thì xuống nhanh đi. Ở đây quá lâu, lũ trẻ sẽ không khỏi bị đói.” Cố Tịch Dao mặt mày sa sầm đi vào nhà tắm.

Lần này cô cũng coi như rút kinh nghiệm, không dám bước to nữa mà giống như phụ nữ Nhật bản, tiến từng bước nhỏ vào phòng tắm.

Bắc Minh Quân vừa cài lại nút áo vừa quay đầu lại nhìn bóng lưng vụng về của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lúc Bắc Minh Quân xuất hiện trong nhà hàng, Dương Dương chẳng khác nào thấy được cứu tinh.

Thiếu chút nữa Dương Dương thật sự sẽ mặc kệ mà gặm lấy gặm để.

Giang Tuệ Tâm thấy bộ dáng rạng rỡ của Bắc Minh Quân, khẽ cau mày: ”Quân, sao đến muộn thế, người lớn bọn dì đói thì không sao nhưng đám trẻ thì không được.”

Bắc Minh Quân gật đầu: ”Dì Tâm, sau này không thế nữa, được rồi chúng ta ăn cơm thôi.”

Nói rồi anh cầm đũa lên gắp một lát bánh mì.

Dương Dương chẳng khác nào một con sói đói đến đỏ mắt, trực tiếp cầm một lát bánh mì nhét vào miệng.

“Ba, mẹ xong chưa ạ?” Trình Trinh ở nhà này lâu nhất, cậu hiểu rất nhiều phép tắc và lễ nghi.

Cậu vẫn chưa cầm bánh mì, thấy mẹ vẫn chưa đến.

Bắc Minh Quân gật đầu: ”Sắp xong rồi, lát nữa sẽ xuống.”

Trình Trình lúc này mới yên tâm cầm đũa lên gắp một lát bánh mì.

Không sau Cố Tịch Dao từ trên tầng đi xuống, vào phòng ăn.

Trình Trình thấy mẹ đến liền nhảy khỏi chỗ mình: ”Mẹ ngồi đây.” Sau đó ngồi sang chỗ khác bên cạnh Dương Dương.

Cố Tịch Dao hơi ngượng ngùng ngồi xuống, vì chỗ này vừa đúng ở bên cạnh Bắc Minh Quân.

Giang Tuệ Tâm thấy cô ngồi đó, không khỏi nhướn mày, sau đó lạnh lùng nói một câu: ”Nếu sức khỏe ổn rồi thì xuống ăn sớm một chút, tránh cho mọi người đợi một mình cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play