Chương 1574

Còn về kết quả, đã có thể thấy được những hiệu quả ban đầu rồi, từ mặt học hành có thể thấy được. Hơn nữa, đối với vấn đề đọc sách cậu cũng đã tiến bộ không ít, đọc qua rồi sẽ không quên, tuy chưa thể đạt đến trình độ như Trình Trình, nhưng so với những đứa trẻ bình thường thì vẫn giỏi hơn rất nhiều.

Dương Dương chỉ vào đống nấm sặc sỡ nói: “Chỗ này đều là nấm độc, ăn vào sẽ chết người đó.”

Sau đó cậu nhặt một cành cây dưới đất lên, chỉ vào vài cái, nói ra tên của chúng, rồi nói một cách đại khái về độc tính của chúng với con người.

Sau một hồi giảng giải, mọi người ở đây đều có cách nhìn khác về Dương Dương. Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cảm thấy vô cùng chấn động.

Một cậu nhóc nghịch ngợm trong mắt bọn họ, hôm nay đã thay đổi rồi. Cố Tịch Dao đương nhiên rất vui mừng, cảm thấy đưa Dương Dương đến nhà Bắc Minh là một quyết định sáng suốt.

Bắc Minh Quân cũng hài lòng gật đầu, xem như lần này cậu nhóc này đã không làm anh mất mặt.

Thổ hào sáu ngón cũng nghe cậu nói đến ngơ ra, cuối cùng còn nhìn Đường Thiên Trạch với một ánh mắt nghi ngờ: “Nhóc này nói đúng hết ạ?” Tuy ông ta rất giàu, nhưng đối với chuyện liên quan đến tính mạng, ông ta vẫn còn chút hàm hồ.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Dương Dương nói không sai chút nào, những cái nấm sặc sỡ này đều có độc. Nếu ăn phải, nhẹ sẽ tiêu chảy, nặng sẽ mất mạng.” Sau đó quay sang nhìn hai ba con thổ hào sáu ngón: “Không phải trong hòm công cụ có một cuốn album có liên quan đến cách lấy thực vật sao, sao không chú ý chút vậy.”

Thổ hào sáu ngón biết mình đã phạm phải một lỗi sai lớn, bây giờ cũng không giằng co nữa, liên tục gật đầu nhận sai.

Con trai ông ta biết mình thua rồi, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục, chỉ vào túi của Dương Dương nói: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu đã lấy những thứ gì.”

Thật ra Dương Dương đang đợi câu nói này, cậu đổ túi ra, ban đầu là một ít nấm trắng, sau đó là một con gà rừng.

“Hihi, thế nào. Chỗ tôi chay mặn đều có, gà rừng và nấm. Tôi từng nghe nói về món gà hầm nấm, bây giờ không có gà nhỏ, nhưng lại có một con gà rừng.”

Đường Thiên Trạch kiểm tra một lát, nấm đều là những loại thường thấy trong siêu thị. Còn về gà rừng…

Anh ta quay lại hỏi Dương Dương: “Sao mọi người lại bắt được nó, loại này ở trong rừng không dễ bắt đâu.”

Dương Dương vén áo ra, để lộ súng cao su do Bắc Minh Quân chế, cậu chỉ vào nó nói: “Đương nhiên là dựa vào nó rồi.”

Dương Dương cầm súng cao su trong tay, có chút kiêu ngạo nói: “Đây là ba cháu làm đó, nó có thể bắn đá, còn mạnh hơn cả đạn BB nữa. Ba cháu đã dùng cái này bắn chết một con gà rừng đó.”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ của Dương Dương, từ lúc nào mà cậu nhóc này thay đổi thái độ không còn gọi Bắc Minh Quân là ba người chim nữa vậy?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào một cái súng cao su bé xíu như vậy thôi sao?

Chẳng trách tục ngữ nói cha con chẳng có hận thù nào quá một đêm. Đây còn chưa qua đêm nữa, mới ra ngoài có vài tiếng mà đã thân với Bắc Minh Quân đến mức này rồi.

“Sao nào, cậu nhận thua đi. Sau này cậu chính là đệ của tôi rồi. Tôi nói gì cậu đều phải nghe theo đó.” Lúc này Dương Dương vênh váo đặt hai tay lên eo.

“…”

Cậu nhóc kia có chút không cam lòng nhận thua, nhưng quả thực là bọn họ đã thua rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play