Chương 1529

“Khởi Hiên, quay lại đây. Bọn họ không làm gì ba hết, Bọn họ nói chỉ cần làm theo lời họ thì số nợ của chúng ta sẽ được xóa bỏ. Tại ba thấy con cứ đau đầu vì chuyện của ba suốt nên một phút nông nổi ba đã nghe theo họ. Lần trước người đánh ba không phải bọn họ mà là chú hai của con.”

Chuyện này lại khiến Bắc Minh Khởi Hiên hoang mang, sao lại dính dáng đến cả chú hai nữa?

“Là ba gieo gió gặt bão thôi. Sau khi đưa báo cho ông nội thì ba cũng đau khổ trong lòng, sợ ông nội sẽ xảy ra chuyện không may nên đã lén tới bệnh viện thăm ông, nhưng sau đó lại bị chú hai của con phát hiện.”

Bắc Minh Triều Lâm kể sơ lược mọi chuyện cho Bắc Minh Khởi Hiên.

Nói hết mọi chuyện ra thì lòng ông ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thấy thoải mái hơn hẳn.

Bắc Minh Khởi Hiên xoay người lại nhìn ba mình, anh cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Mấy hôm nay ý nghĩ về việc trả thù cứ choán hết suy nghĩ cả anh, anh không hề nhận ra ông có gì không ổn. Nếu anh luôn ở cạnh họ thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra rồi.

“Ba, bây giờ ba đứng trước mộ ông nội thừa nhận mọi chuyện. Con tin rằng ông trên trời nếu có linh thiêng thì cũng sẽ thao thứ cho ba thôi. Chuyện cũng đã qua rồi, ba đùng quá nặng lòng. Nhưng chuyện khắc cứ để con giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy về nhà đi.”

Nói rồi anh lại đưa tay nâng ông dậy, sau đó quay vào xe cùng Lan Hồng.

Lúc này trong bãi đậu xe trống trải chỉ còn lại một chiếc xe của ba người họ. Đám người Bắc Minh Quân đã đi rất xa rồi.

Bỗng điện thoại của anh vang lên, người gọi tới là Hình Uy, anh ta là người của chú hai, tìm anh có việc gì vậy chứ?

Chuyện gì thì cũng phải nghe trước rồi mới tính.

Anh nhấc máy: “Có chuyện gì?”

Hình Uy vừa lái xe vừa nói: “Cậu Khởi Hiên, ban nãy lúc chúng tôi chuẩn bị ra về thì luật sư Thẩm gọi đến nói mọi người hãy quay về nhà tổ, có chuyện cần nói với mọi người về chuyện di chúc của ông cụ.”

Bắc Minh Khởi Hiên gật đầu đáp: “Ừm, tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đó.”

Dứt lời anh đặt điện thoại xuống rồi khởi động xe phóng vun vút về phía nhà tổ.

Bắc Minh Quân đưa mọi người quay về nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Ai nấy trong lòng đều thấy có chút khó chịu, nhất là Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi.

“Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh Đông, cô Phỉ Nhi, khoan hãy đi đã, cậu chủ có chuyện muốn nói với mọi người. Mong mọi người hãy chờ một lát.” Hình Uy nói.

“Chuyện gì nữa, chẳng lẽ thấy tôi còn chưa đủ tức hay sao?” Trình Trình bực bội nói, bà ta sắp chịu hết nổi rồi.

“Ừm, bà Bắc Minh, xin bà hãy đợi thêm chút. Cậu chủ sắp tới rồi.” Hình Uy cũng biết Giang Tuệ Tâm đang tức giận vì thấy cô Cố xuất hiện.

Không lâu sau, chú Khôn lái xe đưa Cố Tịch Dao và Trình Trình đi vào trong nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

“Chú Khôn, sao không đưa chúng tôi vè nhà mà lại tới đây?” Cố Tịch Dao nhìn khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xung quanh, cô thấy có hơi căng thẳng xen lẫn cả thắc mắc.

“Cô Cố, đây là ý của cậu chủ, nếu có gì thắc mắc thì cô hãy tìm cậu chủ đi, cậu ấy hẳn sẽ nói cho cô thôi.” Chú Khôn nói.

Cố Tịch Dao gật đầu rồi dắt Trình Trình xuống xe.

Lúc này Hình Uy cũng bước ra đón cô: “Cô Cố, mời cô vào trong ngồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play