Chương 1513

Hai người vừa ngồi vào xe, Hình Uy đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, không ngờ cô Cố thật sự đang ở đây, anh thật lợi hại.”

Trên mặt Bắc Minh Thiên vẫn nở nụ cười nói: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, hôm nay kết thúc vụ kiện xong chắc chắn cô ấy sẽ đi tới đây. Hành động này là do tính cách của cô ấy quyết định.”

“Mẹ cô Cố đã tỉnh lại rồi, sao anh không nói cho bà ấy anh là ai thế?” Hình Uy thật sự hơi nghi ngờ về vấn đề này.

Bắc Minh Quân liếc nhìn Hình Uy rồi nói: “Cậu đó, thảo nào Lạc Kiều suốt ngày né tránh cậu, cậu ngoài việc ngày nào cũng đi theo tôi thì không hiểu chuyện gì cả. Giờ tôi nói cho bà ấy biết thì có tác dụng gì? Bệnh tình của bà ấy vừa mới chuyển biến tốt, nếu tôi nói ra sẽ làm bà ấy kích động. Nếu không cẩn thận còn làm chậm quá trình hồi phục của bà ấy, hơn nữa còn có thể làm bà ấy hôn mê lần nữa.”

Hình Uy lúng túng gãi đầu: “Cậu chủ, em thật sự rất thiếu hiểu biết về những chuyện tình cảm này, hồi em còn bé, mẹ em chỉ nói với em rằng em phải ngoan ngoãn đi the anh, chứ không căn dặn vấn đề nào khác.”

Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ này của Hình Uy, thì thật sự cảm thấy có phải nhiều năm qua mình đã dẫn theo một tên ngốc?

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên gọi cho Sở Dung Triết.

Lúc này, Sở Dung Triết đang cùng Bạch Điệp Quý ngồi trong quán bar Zeus, vừa cầm chai rượu trong tay, vừa nói đến chuyện phiên tòa hôm nay của Bắc Minh Quân.

Đúng lúc này, điện thoại anh bỗng vang lên, anh vừa cầm lên nhìn thì thấy là Bắc Minh Quân gọi tới, nên nhanh chóng cầm điện thoại lên nghe: “A lô, tôi vừa nhắc tới anh thì anh xuất hiện ngay. Phiên tòa hôm nay sao rồi, anh có làm thằng nhãi kia tán gia bại sản không?”

Bắc Minh Quân cau mày: “Các cậu đang ở đâu?”

“Bây giờ tôi đang ở quán bar của lão Bạch, hay là qua đây kể chuyện oai phong của cậu hôm nay đi.” Sở Dung Triết nói, nâng ly rượu trong tay lên cụng với lão Bạch.

“Lát nữa hẵng nói, tôi sẽ tới đó.” Bắc Minh Quân nói xong thì cúp máy.

“Ha ha, tụi tôi ở đây đợi cậu, rồi chúng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu nữa… a lô, a lô …” Sở Dung Triết lắc điện thoại nói, chỉ nghe thấy âm báo bận trong ống nghe.

“Bắc Minh Quân lại cúp điện thoại nữa hả?” Lão Bạch nhìn Sở Dung Triết cười cười.

“Không được, Bắc Minh Quân tới rồi, chúng ta đừng nói gì cả, cứ rót đầy cho anh ấy ba chai rồi hẵng nói gì thì nói!” Sở Dung Triết nói xong, tức giận ngẩng đầu lên, uống cạn một chai bia trong tay.

Nội dung cuộc gọi của Bắc Minh Quân, Hình Uy cũng nghe được ít nhiều, thấy anh đặt điện thoại xuống liền hỏi: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Zeus Bar, tôi đến tìm hai người, để mấy ngày này họ dạy cậu cho ra hồn.” Bắc Minh Quân nói rồi liếc nhìn Hình Uy.

Hình Uy vừa nghe vậy, trên trán đột nhiên đen kịt lại. Quán bar Zeus, vậy hai người anh cần tìm chắc là đám bạn của cậu chủ, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý rồi.

“Cậu chủ, thật ra em…”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Hình Uy: “Thật ra cậu sao hả, còn không lái xe đi. Tối hôm đó Tịch Dao bảo cậu ra ngoài, 80% là vì chuyện của cậu và Lạc Kiều. Lúc về thấy bộ dạng cậu như nợ tiền ai ấy, 80% là bị người ta từ chối rồi.”

Cố Tịch Dao cho mẹ ăn xong và thu dọn mọi thứ trên chiếc bàn nhỏ.

“Dao, có một điều thật ra mẹ luôn ghi nhớ trong lòng. Con đã ở đây lâu như vậy rồi, không biết con có nghe nói đến một người tên là Bắc Minh Chính không?” Lục Lộ quyết định hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play