Chương 1495

Anh chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Cố Tịch Dao vang lên: “Anh đang ở đâu, mau đến bệnh viện một chuyến, càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ thật sự gây ra mạng người đó!”

Hình Uy nhíu mày: “Cô Cố, rốt cuộc là chuyện gì? Tôi vẫn đang ở phòng làm việc, bây giờ còn có chút chuyện không thể rời đi được.”

Bắc Minh Quân vừa nghe thấy là Cố Tịch Dao gọi đến, không khỏi nhướng mày lên.

Cố Tịch Dao nghe thấy vậy: “Tôi nhìn thấy Kiều Kiều ở bệnh viện, tôi sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, anh vẫn nên đến nhanh chút đi, ở khoa phụ sản.”

Hình Uy đặt điện thoại xuống, sắc mặt trở nên bất an.

“Cậu có việc thì đi làm đi, để người ta đợi ở đó không tốt.” Bắc Minh Quân nói xong, dập điếu thuốc trong miệng đi, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, không nhìn đến bản hợp đồng kia.

Hình Uy thấy cậu chủ đã rời đi, anh cũng không cần đợi gì nữa.

Đến hầm để xe, anh đưa chìa khóa cho Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, tôi có chút việc rất quan trọng cần làm, không thể đưa anh về được.” Nói xong lập tức chạy đi.

Nhìn dáng vẻ chạy đi của Hình Uy, khóe miệng Bắc Minh Quân khẽ cong lên.

Sau khi Cố Tịch Dao gọi điện cho Hình Uy, cô sợ Lạc Kiều làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch, bèn vội đẩy cửa phòng khoa phụ sản: “Kiều Kiều, cậu không được làm chuyện ngớ ngẩn đâu đấy!”

Lạc Kiều quay đầu lại thấy Cố Tịch Dao đã đến, liền cảm thấy có chút không ổn.

Hôm nay cô đến đây không thông báo cho ai cả, cô chỉ sợ có người sẽ ngăn cản mình.

Mấy ngày nay ở nhà cùng ba mẹ, cô đã nghĩ rất rõ ràng rồi, đứa trẻ này đối với cô mà nói là một sự cố, hơn nữa còn là một sự cố với người đàn ông mà cô không để vào mắt.

Nhưng không ngờ, như vậy rồi mà cô vẫn đụng phải người mà cô sợ gặp nhất.

Cô cầm túi xách rồi đứng dậy, gương mặt bất lực nhìn Cố Tịch Dao: “Dao, chuyện có muốn con hay không này, mấy ngày nay ở nhà tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi. Nhưng thực sự là tớ không nghĩ ra lí do gì để sinh nó ra.”

Cố Tịch Dao kéo Lạc Kiều ra khỏi phòng khám, đứng ngoài hành lang: “Kiều Kiều, cậu làm như vậy cậu nhất định sẽ hối hận đấy cậu có biết hay không! Chẳng lẽ những lời tớ nói với cậu ở nhà đều vô dụng sau?”

Lạc Kiều nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Tịch Dao, giống như còn căng thẳng và đau lòng hơn chính bản thân cô.

Lạc Kiều nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau đó rất nghiêm túc nói với Cố Tịch Dao: “Dao, tớ đã nghĩ rất kĩ rồi, tớ và đứa bé này không có duyên với nhau, cho dù có sinh nó ra, nó cũng sẽ không vui đâu.”

“Kiều Kiều, đứa bé là của cả cậu và Hình Uy, cậu không thể tự ý đưa ra quyết định được.” Cố Tịch Dao càng nói càng tức.

Lạc Kiều thật sự bị ép đến điên luôn rồi: “Dao, xin cậu đừng nói nữa có được hay không, đừng có nhắc đến tên kia nữa có được hay không, tớ thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, càng không muốn gặp mặt anh ta.” Nói xong cô lập tức muốn rời khỏi bệnh viện.

“Kiều Kiều, cậu không thể trốn tránh vấn đề này được, biết chứ, không thể trốn tránh!” Cố Tịch Dao đuổi theo cô.

Bây giờ rất nhiều bệnh viện có thể phá thai, ai biết được liệu cô ấy có rời khỏi nơi này rồi lại chạy đến một bệnh viện khác hay không chứ.

Lạc Kiều dừng bước lại, quay sang nhìn Cố Tịch Dao: “Cậu luôn bảo tớ không được trốn tránh, phải dũng cảm đối diện. Nhưng cậu thì sao, không phải vẫn đang trốn tránh anh ta sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play