Chương 138

Tuy rằng trên đường ông Bắc Minh có gọi điện thoại cho cô hai lần, muốn cô để ý quan sát Bắc Minh Quân, nhất là sau khi anh xảy ra tai nạn xe.

Thế nhưng con người Bắc Minh Quân cô độc, làm việc một mình đã quen, nếu không có sự chấp thuận của anh thì người khác há có thể dễ dàng nắm được lịch trình của anh sao?

Ra khỏi tòa nhà, cô liền muốn đi thăm con trai.

Xe của Hình Uy lại vừa khéo chạy ngang qua, anh ta mở cửa xe rồi lịch sự cúi đầu chào cô: “Cô Cố, cậu chủ mời cô đến chỗ cậu ấy một chuyến.”

Tay của cô run lên, Bắc Minh Quân phát hiện rồi sao?

Cô mím môi, nhỏ giọng hỏi Hình Uy: “Chuyện đó… Xin hỏi, anh có biết anh ta tìm tôi có chuyện gì không?”

Hình Uy lắc đầu, nét mặt nghiêm nghị: “Tôi không rõ lắm, cậu chủ chỉ dặn tôi đi đón cô.”

Do dự một lúc cuối cùng Cố Tịch Dao cũng quyết định lên xe.

Nhìn lên bầu trời càng ngày càng tối, cô dường như nhìn thấy tương lai của mình cũng giống như vậy, thật là u tối buồn tẻ…

“Cô Cố, đến nơi rồi.”

Giọng nói của Hình Uy bình thản vang lên.

Cố Tịch Dao lúc này mới phản ứng lại, từ chiếc kính trong suốt của xe cô nhìn ra xa khung cảnh bên ngoài.

Hóa ra, màn đêm buông xuống rồi.

Những ánh đèn neon nhiều màu sắc rực rỡ, bên đường một vài cửa hàng nhỏ được trang trí theo phong cách của Nhật Bản thu hút sự chú ý của cô: “Là nơi này sao?”

Hình Uy khẽ gật đầu: “Vâng, đúng rồi, tôi đi đỗ xe, Cô Cố vào trước đi. Lên tầng ba sau đó rẽ trái là đến phòng Hoa Anh Đào. Cậu chủ đang đợi cô ở đấy.”

Cô cắn môi mình theo bản năng, trong lòng có chút bất an nhưng cuối cùng vẫn mở cửa xe và bước xuống.

Sau đó, Hình Uy lái xe hướng vào bãi đổ xe.

Cô dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó mới từ từ bước vào…

Vừa bước vào căn phòng nhỏ, liền thấy hai cô gái mặc trang phục truyền thống kimono kính cẩn chào hỏi: “ Hoan nghênh quý khách.”

Mùi gỗ Đàn Hương của Nhật Bản tràn ngập lấy không gian ở đây, Cố Tịch Dao khẽ gật đầu với sắc mặt hơi lo lắng: “Cảm ơn, xin hỏi lên tầng ba đi như thế nào?”

“Vâng, mời cô đi theo tôi…”

Người nữ phục vụ dẫn đường cho Cố Tịch Dao lên tầng ba.

Sàn nhà được làm bằng gỗ, khi đặt chân lên mặt sàn sẽ phát ra tiếng bước chân êm ái, mang âm hưởng đặc sắc.

“Tiểu Thư, đây là lầu Hoa Anh Đào rồi.” Ngay sau đó người nữ phục vụ kính cẩn chào và lui ra ngoài.

Cố Tịch Dao đưa mắt nhìn cánh cửa gỗ trượt được làm theo phong cách của Nhật Bản, những cánh hoa Anh Đào nhìn như một bức tranh thủy mặc, được trang trí ngẫu nhiên trên khung cửa, cả không gian như tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của những bông hoa Anh Đào…

Bên trong gác vọng ra những tiếng cười nói của mấy người đàn ông.

Cô sững sờ một chút, nín thở thật sâu, sau đó nhẹ nhàng kéo tấm cửa ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play