Chương 1376

Vốn di Dương Dương còn có chút uể oải, lập tức lên tinh thần không ít, cậu giật mình nhìn Trình Trình: “Sao anh biết được là do tôi nghĩ cách tới đây vậy?”

Trình Trình giống như là một thám tử nhỏ bắt đầu phân tích “tình tiết vụ án”: “Thật ra thì rất đơn giản, ngay từ đầu anh lấy được chữ “ở lại” này thì cũng cảm thấy đây có lẽ là do ý trời.”

Nói đến đây, cậu duỗi ngón tay ra chỉ về phía của Dương Dương: “Nhưng mà kỹ thuật diễn xuất lúc em lúc rời đi ấy có thể kém hơn một chút so với trên sân khấu, anh có thể nhìn thấy được trên mặt của em lộ ra một tia mừng thầm, hơn nữa em cũng không mở tờ giấy ra xem, từ giây phút đó anh đã bắt đầu cảm thấy em có vấn đề rồi.”

Dương Dương bỗng chốc ngơ ngác cả người, sau đó cãi chày cãi cối mà nói: “Sao em có thể mừng thầm được chứ, em lớn lên ở bên cạnh của mẹ mà, làm sao có thể nỡ rời khỏi mẹ được chứ. Còn nữa, anh cảm thấy có vấn đề, vậy tại sao không vạch mặt ngay lúc đó đi.”

Lúc này Trình Trình đã thay quần áo xong: “Thật ra thì anh rất muốn vạch trần em đó, nhưng mà tại sao em lại muốn đến nhà của ông nội thì anh không biết được, hơn nữa anh cảm thấy ở lại bên cạnh mẹ tốt hơn, em xem xem đây là cái gì đây?”

Nói xong, cậu lấy một tờ giấy đã bị nhàu nát, ở trên đó được viết chữ “ở lại” từ trong túi áo ra đưa cho Dương Dương.

“Cái này là cái gì đây?” Dương Dương nhận lấy tờ giấy, mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng thời cậu cũng không tự chủ mà “ể” một tiếng.

Tờ giấy này vẫn luôn được cậu cẩn thận cất ở trong tủ đầu giường, sao lại ở chỗ của Trình Trình vậy. Cậu đột nhiên nhớ đến tối ngày hôm qua, lúc cậu đang chơi game, Trình Trình đang ngồi ở trên giường dùng máy vi tính của cậu để viết chương trình.

Mà lúc đó hình như cậu lại đến tủ đầu giường tìm thứ gì đó, sẽ không phải là bị cậu phát hiện đó chứ…

Sau đó lại trưng ra một gương mặt tươi cười mà nhìn Trình Trình: “Ồ, cậu phát hiện ra rồi hả, thật ra em làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh.”

Trình Trình nhướng nhướng mày: “Vì muốn tốt cho anh à?”

Dương Dương đi đến bên cạnh của Trình Trình, đưa tay chạm vào vai của cậu, nhìn cậu rồi dùng sức gật đầu: “Giống như là em đã nói, thật ra em vẫn luôn lớn lên ở bên cạnh của mẹ, em rất không nỡ rời khỏi mẹ. Nhưng mà anh cũng là con của mẹ, em muốn anh cũng có thể được lớn lên ở bên cạnh mẹ.”

Trình Trình nói tiếp: “Cho nên lúc rút thăm thì em đã động tay động chân, hai cái đều viết chữ ở lại giống như nhau.”

Dương Dương cười hắc hắc: “Có phải là cách của em rất hay không, như thế này có thể đảm bảo được anh nhất định có thể ở lại bên cạnh của mẹ.”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Dương Dương sợ Trình Trình vẫn còn nghi ngờ mình, tiếp theo lại lộ ra một bộ mặt khổ sở mà nói: “Anh cũng đã nhìn thấy tình cảnh em ở đây rồi đó, ngoại trừ nhiều người giúp việc hơn ở chỗ của mẹ, mấy chuyện khác thì một chút tự do cũng không có nữa, ngày nào cũng phải học bù hết.”

Trình Trình thấy cậu nói cũng rất gì và này nọ, tạm thời tin cách nói của cậu.

“Bắc Minh Tư Dương, cảm ơn em vì đã cho anh và mẹ ở cùng nhau, lại phải hy sinh lớn như thế.” Trình Trình cũng đưa tay khoác lên trên vai của Dương Dương

Dương Dương thấy Trình Trình tin tưởng như vậy, nhất thời trong lòng liền vui mừng: “Được rồi được rồi, anh cứ ở bên cạnh của mẹ mà chăm sóc cho mẹ đi, chỉ là…” Muốn nói rồi lại thôi.

“Chỉ là cái gì chứ?” Trình Trình nghi hoặc nhìn Dương Dương

“Chỉ tiếc là ngày hôm nay là hôn lễ của lão ba chim chết với người quái dị, mặc dù lần trước chúng ta đã thành công quấy rối buổi lễ đính hôn của bọn họ, nhưng mà lần này chúng ta cũng không thể làm gì được rồi.” Dương Dương buông tay ra, quay người cầm lấy quần áo của cậu đang được đặt ở trên tủ đầu giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play