Chương 1316

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Bọn họ đến tập đoàn Bắc Minh thị, lại nhanh chóng đi tới phòng làm việc của anh.

Chỉ thấy mấy cổ đông lớn và người quản lý chính của các phòng ban trong công ty đều ngồi ở trong phòng họp nhỏ của anh, khác với lần trước là bọn họ đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Bắc Minh Quân nhíu mày, đi vào phòng họp, trầm giọng hỏi: “Không có sự cho phép của tôi, ai cho các người tới chỗ của tôi thế?”

Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn lướt qua từng người đang ngồi ở đây.

Nhưng những người này đều cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Bắc Minh Quân.

Lúc này, có một người từ trong phòng trà của Bắc Minh Quân đi ra. Trong tay anh ta cầm cái đ ĩa, trên đ ĩa có đặt một chén cà phê còn bốc hơi nóng, đang dùng thìa chậm rãi khuấy, cà phê trong cốc hình thành một vòng xoáy nhỏ.

“Những người này là do tôi tập hợp qua.” Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như anh ta mới là chủ chỗ này vậy.

Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào người này, sau đó cười lạnh nói: “Mấy ngày không gặp, cháu đã ngóc đầu trở lại à? Nhưng chỉ dựa vào chút năng lực của cháu bây giờ, cháu có tư cách đấu với tôi sao?”

Hình Uy nhíu mày. Anh ta thật sự không muốn nhìn thấy giữa hai người kia tranh đấu với nhau. Nhưng làm cấp dưới của Bắc Minh Quân, anh ta nhất định phải che chở cho ông chủ của mình.

Anh ta bước tới hai bước, nhìn người kia khẽ gật đầu: “Cậu Tử Du , chúng ta lại gặp mặt rồi. Nhưng chỗ này là nơi tư nhân, vẫn mong cậu rời đi.”

Không sai, người tới này chính là Bắc Minh Tử Du .

“Ha ha. Được, tôi sẽ đi.” Bắc Minh Tử Du nói xong dừng cái thìa trong tay, giơ một ngón trỏ lên và lắc qua lắc lại. “Nhưng tôi sẽ không đi bây giờ.”

Anh nói xong, lấy cái thìa từ trong cốc cà phê ra và đặt vào đ ĩa, sau đó cầm cốc cà phê lên uống một cạn, tiện tay đặt các cốc lên trên bàn bên cạnh.

Anh nhíu mày, trên gương mặt điển trai hiện ra vẻ đặc biệt khó uống: “Chú hai, tôi phải nói với chú thế nào nhỉ? Sắc mặt chú cũng giống hệt với cà phê ở đây, đều làm người ta cảm giác khó có thể tiếp nhận được. Thật không biết những người ngồi ở bên kia làm sao nhẫn nhịn được đấy.”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn anh ta mà không hề thể hiện ra chút cảm xúc nào. Thật ra anh muốn xem thử mọi chuyện có giống như mình dự đoán không. Lần này Bắc Minh Tử Du tới đây sẽ tự làm mình mất mặt giống lần trước, hay có mục đích gì khác?

Nhưng lời Bắc Minh Tử Du nói ra, Hình Uy lại không muốn nghe. Đã nói tới mức này, cũng không cần phải khách sáo gì nữa. Sắc mặt anh ta âm trầm xuống, cơ thể cao lớn, vạm vỡ đứng ở trước mặt Bắc Minh Tử Du: “Cậu Tử Du , cậu là người nhà Bắc Minh nên tôi kính trọng cậu. Nhưng nếu là kẻ địch của Bắc Minh thị, vậy Hình Uy tôi sẽ là người đầu tiên trở mặt với cậu.”

Bắc Minh Tử Du ngước mắt quan sát từ Hình Uy từ trên xuống dưới vài lần. Trên gương mặt tuấn tú của anh ta lộ ra chút ý cười hơi lông bông: “Hình Uy, tôi biết anh ở bên cạnh chú hai trong thời gian không ngắn, nhưng chẳng qua chỉ là một con chó trung thành bảo vệ chủ mà thôi. Cho nên tôi cũng không cần loại người như anh phải kính trọng.”

Anh ta nói đến đây lại chậm rãi đi về phía trước, vòng qua Hình Uy đi tới trước mặt Bắc Minh Quân.

Hai đôi mắt lạnh lùng đối diện nhau, tràn ngập mùi thuốc súng.

Bắc Minh Tử Du hơi híp mắt lại, chậm rãi nói từng câu từng từ ở trước mặt Bắc Minh Quân: “Tôi có thể đích thân tới đây thì sẽ không sợ ai gây bất lợi cho tôi.”

Anh ta nói xong thì xoay người, bỏ lại Bắc Minh Quân và Hình Uy, đi tới trong phòng họp, cầm một cái ghế đặt ở hàn vị trí chủ tọa phía trước, sau đó thả lỏng cơ thể ngồi xuống, thể hiện ra phong thái của cậu chủ lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play