Chương 1219

Không ngờ, một cảnh tượng mà cô chưa từng nhớ tới như vậy lại in sâu trong lòng Bắc Minh Quân.

Lúc này, cơ thể nhỏ bé của Dương Dương ở dưới tấm vải không sao thoát ra ngoài được: “Ai tới cứu con với…”

Trình Trình vội vàng chạy tới, lấy tấm vải từ trên người Dương Dương ra giúp cậu.

“Tấm vải rách này rốt cuộc đã bao lâu không giặt vậy… Phì phì phì…”

Dương Dương đứng dậy, vừa phun bụi đã hít vào trong mồm, vừa dùng bàn tay nhỏ bé vội vàng phủi bụi trên người. Đây là lần đầu cậu lo lắng tới mức độ sạch sẽ của quần áo trên người mình như vậy.

Trình Trình thật ra cũng hơi bất ngờ, cố ý nói với chút châm chọc: “Đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe em nói ngại bẩn đấy.”

Dương Dương vừa phủi bụi vừa nói: “Anh thì biết cái gì chứ? Còn hai ngày nữa là em phải tham gia một bộ phim thiếu nhi. Em vốn định mặc bộ quần áo này tới nhận giải, nào ngờ mẹ lại bảo em mặc vào hôm nay.”

Trình Trình không sự không thể tưởng tượng ra được chuyện Dương Dương đóng phim thiếu. Mấy ngày qua cũng không thấy cậu luyện tập gì, cũng chưa từng làm qua chuyện gì có liên quan tới đóng phim. Nếu cậu có thể giành được giải thưởng, vậy mặt trời sẽ thật sự mọc từ phía tây mất.

Cố Tịch Dao trước sau không để ý tới Dương Dương. Cô cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường đã bị phá hỏng kia, trong lòng tự nhiên thấy buồn bã.

Nhưng cô lại không muốn vì nó mà động lòng với Bắc Minh Quân nữa. Ký ức ở cùng anh trước đây cuối cùng sẽ tan thành mây khói.

Cho dù Cố Tịch Dao che giấu tốt cảm xúc của mình với bức tranh này và khoảng thời gian kia, nhưng không giấu được đôi mắt của Hình Uy đang đứng bên cạnh cô.

Hình Uy chậm rãi đi tới trước mặt tường này, ngẩng đầu nhìn sơn văng khắp nơi, nói: “Lúc đó, tôi đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.”

Hình Uy sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói tiếp: “Cô, cô còn nhớ rõ chuyện năm ấy cậu chủ nhỏ Trình Trình bay đi Úc không? Thật ra, khi đó cậu chủ không tới sân bay tiễn cậu ấy mà đang tập trung vẽ bức tranh này. Thật ra, khi đó cậu chủ muốn tặng bức tranh này cho cô.”

Cố Tịch Dao làm sao không nhớ chuyện năm ấy, mình lén dẫn theo Dương Dương lên chuyến bay kia. Khi đó, cô chỉ xuất phát từ bản năng người mẹ của mình, muốn cố gắng ở chung với Trình Trình mới tìm được về một thời gian, không bị người ngoài làm phiền.

Nghe Hình Uy nói, lúc đó Bắc Minh Quân không tiễn con trai mà tới đây vẽ bức tranh này để tặng cho mình, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp, không ngờ lúc đó mình ở trong lòng anh lại có vị trí cao như thế.

Nhưng Cố Tịch Dao rất nhanh lại giấu đi cảm giác ấm áp này của mình, còn hỏi với vẻ vô cảm: “Nếu anh ta chuyên tâm vẽ, sao lại biến thành như vậy?”

Hình Uy thở dài: “Thật ra bức tranh này bị phá hỏng chắc hẳn cũng có liên quan tới tôi…”

Cố Tịch Dao sửng sốt: “Có liên quan tới anh à?”

Hình Uy khẽ gật đầu: “Nếu tôi không nói cho cậu chủ biết tin tức cậu chủ Khởi Hiên ở trên cùng chuyến bay với cô, cậu chủ đã không làm như vậy…”

Cố Tịch Dao chậm rãi đi tới trước bức tường, rất muốn chạm nhẹ vào bức tranh đã bị năm tháng phủ bụi, nhưng cô vẫn khống chế được bản thân.

Chỉ là cô còn phát hiện ra trên bức tranh màu sắc sặc sỡ này còn có vài màu sắc không thuộc về nơi đây – một dấu vết màu đỏ đã khô xen lẫn trong sơn.

“Cái này là…” Cố Tịch Dao hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play