Chương 1189

Cô chưa chưa từng nghĩ đến, trên đời này ngoại trừ Bắc Minh Quân, thì làm gì có ai có vẻ bề ngoài cường tráng và đầy nam tính như vậy, còn có vẻ đẹp dịu dàng và khí chất nho nhã.

Thấy người đàn ông này chậm rãi đi đến phía giữa bãi đất trống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đỡ mắt. Ánh mắt thâm thúy nhìn xung quanh một lần, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra răng nanh nhỏ trắng tinh.

Sau đó anh từ từ nói: “Đã ra khỏi nhà, mọi người đều là bạn, xin đừng có né tránh, sao chúng ta không uống vài ly rồi nói chuyện nhỉ?”

Dương Dương nói nhỏ ở bên tai Cố Tịch Dao: “Mẹ, không ổn! Chúng ta đã bị phát hiện.”

Cố Tịch Dao cũng rất căng thẳng, cô nghiêng đầu nhìn Dương Dương: “Còn không phải do con la lớn lên hay sao.”

Trên mặt Dương Dương xuất hiện vẻ tủi thân: “Còn không phải là do mẹ bóp m0ng con sao, mông con chưa khỏe, sao có thể nhịn nổi nổi.”

Người đàn ông đứng ở khu đất trống khẽ mỉm cười: “Bạn thân ái à, ra ngoài nói chuyện cùng nhau nào, muỗi ở trong rừng đốt khó chịu lắm đó.”

Cố Tịch Dao dứt khoát đi ra ngoài, là thần hay quỷ thì cũng nhận.

Cô ổn định Tâm trí cõng Dương Dương đi ra rừng cây. Cô gật đầu mỉm cười với người đàn ông: “Tiên sinh, xin lỗi. Chúng ta ở đây đi du ngoạn, không may lại lạc đường, quấy rầy nhã hứng của anh, hy vọng anh đừng có giận.”

Người đàn ông nhìn Cố Tịch Dao và Dương Dương mấy lần, mặc dù bây giờ trên người bọn họ có đầy cành khô, còn có chút mồ hôi và bùn đất. Nhưng khí chất trên người Cố Tịch Dao và gương mặt xinh đẹp, khiến cho người đàn ông nhìn thêm mấy lần.

Người đàn ông cũng gật đầu đáp lẽ, vẫn mỉm cười như cũ nói: “Hóa ra là như vậy, tôi tên là Noton, cũng du ngoạn ở chỗ này.”

“Tôi tên là Cố Tịch Dao , đây là con trai tôi Dương Dương.” Cố Tịch Dao vừa giới thiệu bản thân vừa vỗ vỗ bụi đất ở trên người mình xuống.

Noton gật đầu: “Chúng ta đã gặp nhau, thì chính là duyên phận. Không biết cô Cố có thể cho tôi chút vinh dự, đưa hai người trở về?”

Trên mặt Cố Tịch Dao xuất hiện vẻ lúng túng: “Noton tiên sinh, anh cũng đã nói là vô tình gặp mặt, nếu là vô tình thì cũng không nhất thiết phải làm phiền đến anh, việc này cũng không ổn lắm. . .”

Bị từ chối, trên mặt Noton cũng không hề tỏ ra mất tự nhiên: “Vậy cũng được. Cô Cố , Có lẽ là do tôi quá đột ngột khiến cho cô cảm thấy bất an. Nhưng mà tôi thấy hai người như vậy, chắc là ở đây cũng dài đi. Có câu nói, người là sắt cơm là thép. Không bằng ở chỗ này ăn chút gì đó, mới có sức lực để trở về nhà.”

Cố Tịch Dao thấy Noton đã nói đến như vậy, từ chối người ta một lần cũng được, nếu như từ chối ý tốt của người ta lần nữa cũng không tốt lắm.

Lúc này mùi thơm của cánh gà nướng bay vào trong mũi nhỏ của Dương Dương. Tên nhóc ham ăn này giờ cũng không thể nào chống cự với sự dụ dỗ của đồ ăn ngon.

Cậu ghé sát vào tai Cố Tịch Dao , mắt ti hí nhìn vào bàn nướng, nói với cô: “Mẹ, nếu anh trai này đã mời khách, không bằng mình ở đây ăn một bữa. Con đói bụng lắm rồi.”

Trên mặt Cố Tịch Dao vừa đỏ vừa trắng vì xấu hổ.

Dương Dương này, đối mặt với dụ dỗ của đồ ăn ngon, có nhắc nhở gì đó thì cũng đã ném đến tận chín tầng mây rồi. Đang nói chuyện cùng với người ngoài, lại còn nói to như vậy, cô phải làm như thế nào mới được đây.

Noton nhìn thấy bây giờ Cố Tịch Dao không tiện mở miệng, chỉ cười nhẹ: “Nếu bạn nhỏ Dương Dương này đã đói, lại có ít đồ ở đây, không thì hai người ăn chút gì đó đi.”

Anh ta không đợi Cố Tịch Dao nói, xoay người đi vào trong xe, mấy phút sau, hắn bưng đồ từ trong xe ra bày kín cả bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play