Chương 1175

Cố Tịch Dao nhẹ gật đầu: “Ừm, anh phải chú ý an toàn đó.”

Hình Uy quay người đi về phía mấy căn nhà ở gần đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người của Cố Tịch Dao đang dạo bước, cô từ từ suy nghĩ tường tận bắt đầu từ khoảng thời gian kết hôn thế đến nay.

Bây giờ còn bốn ngày nữa, không hiểu cô lại bắt đầu cảm nhận có chút mất mát, nhất là buổi sáng ngày hôm nay Phỉ Nhi nói những lời nói đó ở trước bàn ăn…

Bây giờ đã đến lúc tỉnh mộng rồi.

Lúc này nghe thấy ở cách đó không xa có tiếng Dương Dương kêu to: “Con thỏ, con thỏ kìa! “trái banh”, nhanh mau đi bắt con thỏ đó về đây đi.”

Tiếp theo là Dương Dương phàn nàn nói: ““trái banh”, mày chạy chậm quá đi hà, hôm nay không cho mày ăn cơm đâu, vẫn là để tao đuổi theo với mày cho đáng tin.”

Trình Trình cố gắng gọi với theo: “Bắc Minh Tư Dương, mau trở lại đi, mẹ không cho chạy xa như thế đâu!”

Cố Tịch Dao vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy Bối Lạp đang chạy nhanh ra phía trước, Dương Dương cũng liều mạng nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn đuổi theo nó không bỏ.

Chỉ có Trình Trình không có đuổi theo, khuôn mặt của cậu đều là nét lo lắng.

Bây giờ trang trại đã biến thành một đống đổ nát, khắp nơi đều có thể gặp phải nguy hiểm, nếu như Dương Dương xảy ra chuyện gì, vậy thì thật sự không dám tưởng tượng.

“Trình Trình, con đứng đây chờ chú Hình Uy đi ra nha, để mẹ đi tìm Dương Dương.” Cố Tịch Dao nói xong thì cũng đuổi theo.

Dương Dương và Bối Lạp càng chạy càng xa, Cố Tịch Dao gắt gao đuổi theo ở phía sau.

Không bao lâu sau, bọn chúng liền chạy ra khỏi trang trại.

Ở phía trước của bọn chúng là một mảnh rừng rậm, Bối Lạp chạy nhanh trong con đường được rãi đầy sỏi.

“Dương Dương, đường đuổi theo nữa, mau trở lại đi!”

Cố Tịch Dao vội vàng kêu Dương Dương lại, ở trong lòng của cô rất rõ ràng, chỉ cần bước vào rừng cây này, nếu như không quen thuộc địa hình thì rất dễ dàng bị thương, thậm chí là sẽ lạc đường.

Nhưng mà dường như là Dương Dương chạy ở phía trước lại không nghe được, tiếp tục chạy theo Bối Lạp, mới chạy hai ba bước thì cậu với Bối Lạp liền biến mất ở trong rừng cây.

“Dương Dương, Dương Dương!” Cố Tịch Dao lo lắng hét lên, càng tăng nhanh bước chân chạy theo.

Chạy vào rừng cây, sau khi chạy được mấy chục mét, ở xung quanh ngọai trừ thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót thì mọi thứ đều yên tĩnh.

Những tán cây che phủ cả bầu trời, chỉ có ánh sáng mặt trời được xuyên qua các khe hở giữa các cành cây, tạo thành từng vệt sáng.

Càng như vậy thì Cố Tịch Dao càng trở nên lo lắng hơn, cô bắt đầu thấy hối hận, hối hận là tại sao mình không thể ở trong tầng hầm. Cho dù có muốn đối mặt với Phỉ Nhi thì cũng sẽ không trở thành như hiện tại, ngay cả con trai cũng không thấy đâu.

“Dương Dương, Dương Dương…” Mặc kệ là Cố Tịch Dao dùng sức lực bao lớn để la lên, đáp lại cô cũng chỉ có từng tiếng vang vọng quanh quẩn ở trong rừng rậm.

Thời gian trôi qua dài dằng dẵng, Cố Tịch Dao cũng không biết là đi được bao xa, chạy đến nổi ngay cả chân của cô cũng đã kiệt sức.

Vào lúc cô sắp hoàn toàn thất vọng, ở cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa.

Cố Tịch Dao lập tức lấy lại tinh thần, giống như là khôi phục lại động lực một lần nữa, chạy theo nơi phát ra âm thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play