Chương 1127

“Yeah, quá tuyệt rồi! Biết mẹ tốt nhất mà…” Dương Dương hưng phấn nhảy nhót như chú sư tử con, nhất thời quên mất cái mông nhỏ bị Bắc Minh Quân đánh, đau đớn hô lên một tiếng: “Aiya…”

“Đừng nghịch, ngoan ngoãn nằm xuống cho mẹ!” Cô bật lực mỉm cười nói, đưa tay, nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Dương: “Cũng được, hai ngày này, sư tử hoang con cuối cùng có thể dừng lại rồi!”

“Hic…” Dương Dương lúc này mới ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vểnh cái mông nhỏ còn không ngoan lắc lư: “Mẹ, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp được em Cửu? Nhớ em ấy quá…

“Con còn nói! Lúc ăn cơm, nếu không phải mẹ chặn miệng con lại, con có phải chuẩn bị nói chuyện của Cửu Cửu ra rồi không?” Cô giả bộ tức giận.

“Đâu có đâu có đâu có…” Dương Dương vội vàng chớp chớp mắt với Cố Tịch Dao, đánh chết cũng không nhận: “He he, mẹ yên tâm đi, con sẽ không cho lão ba chết tiệt đó được hời đâu! Nếu để ba biết em Cửu tồn tại, không chừng lại muốn tranh với con!”

“Con biết thì tốt!” Cô nhéo cái mũi nhỏ của Trình Trình, lúc này mới thở phào.

Vừa nói đến em gái bảo bối, Trình Trình cũng sáp tới, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao.

“Mẹ muốn đón em gái về nhà rồi sao?”

Ánh mắt mong đợi đó, lập tức hòa tan trái tim của Cố Tịch Dao.

Cô khẽ mỉm cười ôm Trình Trình qua: “Mẹ muốn…rất muốn rất muốn..”

Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đơn thuần của cô bé Cửu Cửu, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên lộ ra sự hạnh phúc: “Chỉ là…” Cô nhíu mày: “Vẫn phải đợi mấy ngày nữa. Tiếp tục đợi thêm mấy ngày nữa thì mẹ sẽ đón Cửu Cửu về đoàn tụ với các con, được chứ?”

“Còn phải đợi?” Dương Dương thất vọng túm chặt cái gối.

Trình Trình khẽ gật đầu, đưa ngón tay ra, nhìn cô: “Móc ngoéo.”

Hành động này khiến Cố Tịch Dao sững người.

Trong đôi mắt đen láy trong veo của Trình Trình vụt qua tia sáng, khiến cô lập tức hiểu, đứa trẻ này không có cảm giác an toàn cho nên mới cần lời hứa của cô.

Cô sao nhẫn tâm nói với hai con trai, qua tối nay, thời hạn kết hôn thay với Bắc Minh Quân chỉ còn lại 5 ngày.

5 ngày sau, rốt cuộc chọn đứa trẻ nào theo cô đây?

Cô cũng không biết.

Thậm chí ngay lúc này, cô vẫn đang do dự.

Một mặt đau lòng cho Dương Dương, tính cách hoang dã của thằng bé ở nhà họ Bắc Minh không chịu được khổ; một mặt khác đau lòng Trình Trình ở nhà họ Bắc Minh lại quay về sự u ám và bất an trước đây.

Thật sự quá khó lựa chọn, từ bỏ ai cũng không muốn…

“Móc nghéo.” Cô cong ngón út, mỉm cười hứa.

Bởi vì mặc kệ chọn ai, cô đều biết, hai bảo bối này vĩnh viễn là con trai ngoan của mình, anh trai tốt của Cửu Cửu.

Đêm khuya càng thâm trầm.

Cố Tịch Dao sau khi dỗ các con ngủ, kéo chiếc áo khoác một mình trở về phòng.

Trên hành lang ở sân sau của Nông gia lạc, yên tĩnh vô cùng.

Phía dưới hành lang là hồ cá trong vắt.

Đêm nay tâm trạng của cô, giống như vầng trăng trên bầu trời, lúc đám mây đen dày che đi, lúc lộ ra nửa vầng, lúc nấp sau đám mây đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play