Xuyên Bách co quắp ngồi ở trên sô pha, không biết nên làm thế nào, sô pha dưới mông cực kỳ mềm mại, xúc cảm cực tốt, vừa thấy chính là hàng xa xỉ.
Cậu cọ cọ thuốc màu trên tay, sợ thuốc màu trên người dính vào sô pha.
"Không sao đâu, uống ly trà đi, anh sẽ thích."
Thương Lục đưa trà cho Xuyên Bách, tách trà có hoa văn phức tạp, thoạt nhìn nó đã vài năm tuổi.
Xuyên Bách tiếp nhận tách trà, nhìn quanh bốn phía: "Cảm ơn cô, bất quá.....Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có một mình cô ở thôi sao?"
Mắt đen Thương Lục tràn đầy ôn nhu, ynhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Xuyên Bách, khoảng cách hai người cực gần.
Xuyên Bách chỉ một thoáng liền đỏ mặt, quá gần.....
Cậu thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Thương Lục....
Trong mắt Thương Lục lóe lên: "Ừ..... Tôi ở chỗ này một người.....Cha mẹ tôi đều đã qua đời, người duy nhất làm bạn với tôi chính là anh trai."
"Anh trai?"
Trong lòng Xuyên Bách cả kinh, Thương Lục cư nhiên có anh trai!
Cậu không biết người đất nước này sẽ như thế nào, nhưng ở Long quốc, các anh trai đều rất quan tâm em gái mình, đặc biệt là khi em gái yêu đương, anh trai bọn họ quản càng chặt hơn.
Thương Lục đến gần cậu như vậy, nếu anh trai cô ấy thấy.....Sẽ đánh cậu một trận đi?
Xuyên Bách gãi gãi đầu, muốn dịch xa Thương Lục một chút, Thương Lục lại một phen kéo lấy tay cậu.
"Không cần quan tâm tới anh ấy, y không biết những việc này, hiện tại trong phòng chỉ có hai chúng ta."
Thương Lục mở miệng giải thích, chỉ là lời này lại làm tim Xuyên Bách đập kịch liệt.
Thương Lục.....Cầm tay cậu....
Trong phòng.....Chỉ có hai người bọn họ....
Xuyên Bách cũng không dám nhìn về phía Thương Lục, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Thương Lục nhìn dáng vẻ này của cậu, mắt đen hiện lên một tia ý cười, cách cậu càng ngày càng gần.
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai Xuyên Bách, thanh âm trầm thấp: "Xuyên Bách tiên sinh.....Có thể vẽ cho tôi một bức tranh chân dung không?"
Ngữ khí Thương Lục rất dí dỏm, làm cho Xuyên Bách hoàn toàn đỏ mặt, chân tay luống cuống, muốn đứng dậy, cũng không biết làm sao, Thương Lục đột nhiên kinh hô một tiếng, một chút túm chặt lấy cổ áo cậu, hai người ở trên sô pha bày ra một tư thế ái muội.
Mắt Xuyên Bách cũng không dám nhìn loạn, cậu nằm ở trên người cô, tận lực muốn cùng cô kéo ra khoảng cách, nhưng dư quang liếc thấy xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ thon dài của nàng.
"Thực xin lỗi! Tôi.....Tôi không phải cố ý!"
Cậu nằm ở trên đè Thương Lục, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Thương Lục lại ôm vòng lấy cổ cậu, khoảng cách hai ngườì nháy mắt bị kéo vào.
"Không sao cả.....Vậy bồi thường....Vẽ cho tôi một bức tranh chân dung nha?"
Mắt đen Thương Lục nhìn chằm chằm cậu, sâu thẳm lại thâm thúy, phảng phất muốn hút cậu vào trong.
Hơi thở lạnh lẽo thuộc về đối phương ập vào trước mặt, Xuyên Bách cắn chặt môi dưới, có chút vô thố, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng yêu cầu Thương Lục.
Xuyên Bách thở hổn hển, vội vàng đứng dậy, thần sắc hoảng loạn: "Ngày mai.....Ngày mai cô lại đến...Hôm nay tôi có chút việc....Xin phép đi trước...."
Thương Lục nhìn chằm chằm bóng dáng cậu rời đi, khóe miệng gợi lên một độ cung, đột nhiên, biểu tình hắn biến đổi, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, khi ngẩng đầu lần nữa, khí thế quanh thân như thể có chút thay đổi.
Lúc này Thương Lục giống như thay đổi thành người khác, cả người trở nên âm trầm, mắt đen tràn đầy điên cuồng, càng có nhiều hơn là ghen tỵ ngập trời.
Y gắt gao nắm chặt tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, sắc mặt âm trầm.
".....Không nghĩ tới a....Em gái của tôi.....Không....Hiện tại hẳn là em trai....Mày cư nhiên cũng muốn cùng tao đoạt Tiểu Bách...."
"Đáng tiếc a....Tiểu Bách là của tao...."
Thật không thể tưởng tượng được a....Em trai y cư nhiên vẫn luôn lừa gạt y....
Càng làm cho người ta không thể tiếp thu chính là, em trai y cư nhiên cũng muốn có được bảo bối của y!
.....Nó có tư cách gì?
Mặc kệ như thế nào....Tiểu Bách vĩnh viễn là bảo bối của y....Đừng nghĩ cùng y đoạt! Đừng nghĩ cùng y đoạt!
Một khi đã vậy, dứt khoát liền không cho phép gia hoả đáng chết kia ra đây!
Thương Lục cười si ngốc, đôi tay che kín gò má, cười điên cuồng, mắt đen đều là hận ý.
Bên này khi Xuyên Bách trở về đến nhà, sắc trời đã bắt đầu ngả màn đêm, cậu thở hồng hộc, thả thùng dụng cụ trong tay ra, lau mồ hôi trên trán một phen.
Thương Lục vừa rồi cư nhiên ôm lấy cổ cậu.....Khoảng cách thật sự quá gần.....
Cậu chưa bao giờ cùng người khác cách gần như vậy, đồng tính cũng không có.
Nghĩ đến đây, trong đầu cậu không khỏi hiện ra bộ dáng thiếu nữ, da thịt cô trắng nõn tinh tế, cổ thon dài, còn có hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt....
Ma xui quỷ khiến, cậu chậm rãi đi tới gác mái, lại lần nữa đẩy ra cánh cửa kia, thiếu nữ trong bức tranh vẫn đứng sững ở nơi đó.
Lúc này nàng đang lẳng lặng ở trong bức tranh, tươi cười ôn nhu.
Xuyên Bách chậm rãi bước đến trước bức tranh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt be gương mặt thiếu nữ này.
"Có lẽ là duyên phận đi, tôi gặp một thiếu nữ, cô ấy giống có gương mặt giống hệt em vậy."
Xuyên Bách gục đầu xuống, dừng một chút: "Nhưng nàng hẳn không phải là em...."
Cậu vô lực rũ tay xuống, vui vẻ lúc gặp được thiếu nữ nháy mắt hoá thành hư không.
Đúng vậy, Thương Lục không phải thiếu nữ trong tranh, hai người chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi....
Chỉ là vì sao.....Khi cậu ở chung cùng Thương Lục, trong lòng có chút ngọt ngào.....
Đại não cậu trở nên có chút loạn, biểu tình hoảng hốt rời khỏi gác mái.
Hiện tại cậu có chút mơ hồ, cần phải tắm rửa để thanh tỉnh một chút!
Nếu Thương Lục giống cô gái trong bức tranh như vậy, không thì ngày mai hỏi cô ấy một chút đi....
Xuyên Bách thở dài, tiến vào phòng ngủ bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi trên người.
Còn chưa chờ cậu cởi áo sơ mi, cậu liền cảm giác trong phòng ngủ tựa hồ có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt mãnh liệt, làm cậu thập phần không khoẻ.
Xuyên Bách nhíu nhíu mày, nhìn ra phía sau, nơi đó chỉ có một bức tranh, là tác phẩm trước đó của cậu.
Cậu gãi gãi đầu, cảm thấy chính mình tựa hồ có chút quá mức trông gà hoá cuốc, tiện đà xoay người tiếp tục cởi áo sơ mi trên người.
Rốt cuộc, khi cậu cởi áo sơ mi, ở trong ngăn tủ tìm một chiếc áo ngắn tay, cả người trần trụi, da thịt sau lưng trắng nõn, xương bướm đặc biệt tinh xảo.
Xuyên Bách nhanh chóng thay xong quần áo, chỉ cảm thấy cảm giác bị rình coi càng ngày càng nồng liệt, cánh tay thậm chí nổi một tầng da gà.
Cậu chà xát cánh tay, hô hấp có chút không thoải mái, chắc.....Không phải là có trộm vào nhà chứ?
Mắt nâu tràn đầy hoảng loạn, tim đập gia tốc.
Hôm nay cậu mới vừa chuyển đến, lại là người nước khác, lớn lên lại nhỏ gầy, khó tránh khỏi có người sẽ sinh ra ý xấu.
Cậu hít vào một hơi, giả vờ trấn định, tiếp tục tìm kiếm trong tủ quần áo, thậm chí còn ngâm nga hát, thanh âm run nhè nhẹ, bài hát cũng thành ra lệch nhịp.
Tìm được rồi!
Xuyên Bách cầm lấy vũ khí phòng thân tủ quần áo, một vật nho nhỏ, uy lực cũng không nhỏ.
Trước kia, thời gian cậu tan làm rất muộn, cậu tuy rằng là nam nhân, nhưng ở đất nước này căn bản đánh không lại đám lưu mạnh thân thể khoẻ mạnh.
Ánh mắt phía sau tựa hồ càng ngày càng làm càn, Xuyên Bách cảm giác phía sau lưng cậu tựa hồ sắp bị nhìn tới bốc cháy.
Cậu nắm chặt vũ khí trong tay, bỗng chốc xoay người, thanh âm run rẩy: "Mau ra đây!"
Trong phòng vẫn không có bất luận động tĩnh gì, Xuyên Bách quyết định chủ động xuất kích, cậu bắt đầu lục tung phòng ngủ, bất luận một góc ngách gì cũng không buông tha.
Phía sau cửa không có....Sau sô pha cũng không có.....Dưới giường càng không có!
Trong phòng ngủ im ắng, chỉ có hơi thở dồn dập của cậu.
Cậu vô lực rũ tay, nhịn không được đỡ trán, xem ra cậu thật sự quá nhạy cảm.....
Xuyên Bách cầm khăn lông, đi đến phòng tắm, mà giờ phút này, đôi mắt đen trong bức tranh treo ở trên tường tràn đầy si mê, không chịu buông tha bất luận một chỗ nào trên người cậu, ánh mắt tham lam mà điên cuồng.
Bảo bối thật ngon....Là của y.....Là của y....
Đừng nghĩ cùng y đoạt!
******
La Văn trợn mắt khi phát hiện chính mình đã không còn ở thế giới thực.
Hắn không quên liếc mắt nhìn đôi tay của chính mình, trong lòng khẽ nhúc nhích, thế nhưng đã xuyên vào thân thể người khác.
【 Cầu sinh giả: La Văn. Thân phận: người dân đảo H. Nhiệm vụ mục tiêu: Thỉnh ngài hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng: Hạ gục lệ quỷ Thương Lục. 】
La Văn gật đầu, ở trong đầu xem lại cốt truyện một lần, trong lòng đại khái đã có chủ ý.
Cởi chuông còn cần người cột chuông, Thương Lục sở dĩ trở thành lệ quỷ là bởi vì việc làm của pháo hôi Xuyên Bạc, cho nên Thương Lục nhất định sẽ ngủ đông ở bên người Xuyên Bách!
Nếu sống ở trong bức tranh....Tên này hiện tại hẳn đang tránh ở bức tranh nào đó trong phòng Xuyên Bách!
Hiện tại hắn chỉ cần tiếp cận Xuyên Bách, sau đó tìm được bức tranh giấu Thương Lục, lại tìm cách giết chết y.
La Văn nhịn không được cười khẽ, xem ra trò chơi này cũng không thiểu não đáng sợ như trong truyền thuyết.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là buổi tối 8 giờ, phỏng chừng pháo hôi đã ngủ, không bằng ngày mai lại đi thăm dò tin tức.
Hắn đã tìm hiểu qua, biệt thự Xuyên Bách ở từng phát sinh án mạng vào vài thập niên trước, từ nay về sau về biệt thự không ngừng xảy ra các sự việc kỳ quái.
Hiện tại mới biết, cái gọi là sự kiện kỳ quái, phỏng chừng là Thương Lục giở trò quỷ.
La Văn nhìn về phía chính mình trong gương, tóc vàng mắt xanh, bộ dáng xác thật không tầm thường, có lẽ.....Có thể lợi dụng gương mặt này tiếp cận pháo hôi.
Loại người như NPC.....Xoát độ hảo cảm mà nói, nam nữ đều có thể đi?
Tác giả có lời muốn nói: Cưa cưa chính là người điên, bên ngoài không bình thường bên trong càng không bình thường.
Tính cách em trai tương đối nội liễm một chút, mờ ám sẽ chơi tâm cơ.
Chương sau hơn 7000 chữ 🧘🏻♀️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT