Editor: Tôi Có Một Thanh Socola

Trong đêm tối, cánh cửa được mở nhẹ nhàng, trục cửa phát ra âm thanh mở nhẹ, trong một khu vực yên tĩnh trông đặc biệt đột ngột.

Ánh sáng chiếu từ bên ngoài, chiếu đường viền hình người trên sàn nhà, kéo dài, biến dạng, giống như một bóng ma lẻn vào khuê phòng.

Sở Dũ đứng ở khe hở cửa, ánh mắt rơi xuống giường, cô vẫn nằm nghiêng mà ngủ, đưa lưng về phía cửa, không nhúc nhích.

"A Hạ, cô ngủ rồi à?"

Âm thanh áp lực rất thấp, giống như một chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng, xoay quanh, rơi vào gối lạnh của Hạ Diệc Hàn, nhưng không thành công thu hút sự chú ý của cô.

Không có phản ứng, vấn đề bị nhấn chìm bởi bóng tối.

Sở Dũ đi vào, nàng không mang giày, giẫm lên thảm, hầu như không có tiếng động. Đến bên giường, nàng vén một góc chăn lên và chui vào.

Giường là giường đôi, hai người ngủ dư dả, Hạ Diệc Hàn ngủ ở chính giữa, Sở Dũ đi lên, đầu gối ở bên ngoài gối đầu, cùng đầu Hạ Diệc Hàn, cách không đến ba cm, cơ hồ là dán cùng một chỗ.

Nàng nằm xuống, nệm phát ra chấn động, thân thể Hạ Diệc Hàn cũng theo đó phập phồng, nhưng cô không có phản ứng gì, vẫn nằm nghiêng, im lặng vô tức.

Sở Dũ kéo chăn lên, đem hai người đắp lại, tuy rằng trong phòng bật điều hòa, nhưng đột nhiên đem chăn xốc lên, khẳng định sẽ cảm thấy rét run.

Trong chăn đã tích lũy nhiệt độ cơ thể nhất định, Sở Dũ đi vào, cảm giác vào phòng tắm mà bạn cùng phòng tắm trước đó, một thân ấm áp.

Trong phòng yên tĩnh dị thường, Sở Dũ nhẹ nhàng hô hấp, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, khí có lẽ sẽ phả vào cổ Hạ Diệc Hàn, khiến cô ngứa ngáy.

Bất quá xem ra năng lực chống ngứa của Hạ Diệc Hàn siêu cường, do hô hấp của Sở Dũ "gãi" vài phút, vẫn không hề phản ứng.

Sở Dũ vươn tay, đặt ở đầu vai cô, cô cởi áo ngủ, mặc một bộ áo thu mỏng, Sở Dũ đặt lên, có thể xuyên thấu qua chất liệu, cảm nhận được đường nét xương bả vai của cô.

"A Hạ, hôm nay tôi tặng cô phần lễ vật này, không phải muốn cô nhớ lại chuyện cũ thương tâm, mà là muốn nói cho cô biết, tôi muốn hiểu cô hơn."

Sở Dũ thân thể dựa vào bên trong, "Tôi biết sinh nhật của cô, biết bạn tốt khi còn nhỏ của cô, biết thói quen nhỏ của cô viết giấy thiệp, hết thảy của cô, tôi đều mê muội, tôi đều muốn biết, tôi phấn đấu liều mạng đi tìm, cũng tìm được quá khứ của cô."

Bởi vì khoảng cách quá gần, Sở Dũ có thể ngửi được mùi thơm trên người Hạ Diệc Hàn, đó là mùi dầu gội đầu, trộn lẫn hương sữa của cơ thể.

"Sau khi biết quá khứ của cô, tôi càng muốn ở bên cô, muốn ôm lấy cô, cô biết tôi rất quan tâm đến cô mà, quá khứ, hiện tại, cùng với tương lai của cô, bất luận chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến cô, đều sẽ để cho tôi toàn lực ứng phó, hiện tại tôi biết rõ, sứ mệnh của tôi, không phải bắt được cô, mà là làm bạn với cô. Tôi đưa cô tới đây, không phải để giam cầm cô, mà là để chứng minh cho cô thấy rằng tôi sẽ luôn ở đây nếu cô muốn."

Thanh âm của nàng không cao không thấp, không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng có thể nghe được, chứa đựng trọng lượng từng câu từng chữ.

Dứt lời, lại lâm vào im lặng, Hạ Diệc Hàn không có phản ứng, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích một chút.

Tay Sở Dũ từ đầu vai cô trượt xuống, ôm lấy eo cô, đầu nàng hướng xuống dưới, tựa vào khoảng trống trên vai và cổ cô, trong lúc nhất thời, hai người kề sát vào nhau, thậm chí có thể phát hiện nhiệt lượng lưu chuyển giữa hai người.

Sở Dũ cảm nhận được nhịp tim của Hạ Diệc Hàn, giống như một con thỏ nhỏ bị nhốt trong lồng, tuy rằng nhảy không cao, nhưng vẫn bừng bừng nhảy lên, mỗi lần nhảy đều vừa vặn, không đụng vào lồng sắt, bảo vệ mình rất tốt.

Không biết qua bao lâu, Sở Dũ liền lẳng lặng ôm cô, cũng không chờ mong cô sẽ đáp lại, nàng rất có kiên nhẫn, nguyện ý chờ đợi, chờ cô mở rộng lòng.

"Cô ấy rất nhỏ, thoạt nhìn mềm mại như vậy."

Bất thình lình nghe được thanh âm, Sở Dũ đột nhiên mở mắt ra, nhưng động tác vẫn giữ nguyên, vẫn gắn bó chặt chẽ như trước.

"Ừm, em đã xem ảnh của cô ấy, rất nhiều ảnh."

"Lần đầu tiên gặp mặt, em ở trong hành lang dài, ngồi trên ghế đá, cúi đầu nhìn tam giác mạch mai rơi trên mặt đất, nơi đó rất ít người đến, nhưng cô ấy đến, cô ấy hỏi em tên là gì, em không để ý tới cô ấy. Sau đó, em và cô ấy thường xuyên gặp nhau trong lối đi dạo, chỉ có em và cô ấy, sau giờ học, em thích ngồi trên ghế đá, cô ấy thích đi bộ xung quanh.

Mỗi lần nhìn thấy em, cô ấy hỏi em, tên của bạn là gì, em không để ý đến cô ấy, cô ấy hỏi như vậy trong hơn một tháng, cuối cùng có một ngày mưa, cô ấy đi bộ trong hành lang dài, em giữ ô, đặt sách giáo khoa trên ghế đá. Tóc cô ấy bị ướt, đi bộ trên những đám nước nhỏ, đi qua, hỏi: Tên của bạn là gì?

Em nói: Tên tôi là Mộ Hàn.

Cô ấy nói: Cô ấy tên là Hạ Diệc Hàn, sau này gọi bạn là Tiểu Hàn.

Em nói: Gọi tôi là Tiểu Hàn, vậy gọi bạn là gì?

Cô nhìn tam giác mai rơi xuống bên chân, nói: Gọi tôi là Tiểu Mai, coi như là nghệ danh."

Sở Dũ tĩnh tâm lắng nghe, vừa kích động vừa cảm động, kể lại chuyện cũ, chính là bước đầu tiên mở lòng, khác với những lời tán tỉnh trước kia, đây là một loại tín nhiệm như nước chảy dài.

Đồng thời, nàng nhanh chóng nắm bắt thông tin chính:

Hành lang khá hẻo lánh, thích đi một mình, hẳn là đều không phải là người hợp với quần thể, Hạ Diệc Hàn đi thì thôi, Tiểu Mai còn thường xuyên đi, chứng tỏ cô ấy cũng có tâm sự nặng nề.

Bất quá cô ấy thật đúng là có nghị lực, người bình thường hỏi tên người khác, nếu như người khác không trả lời, có thể bái lạy như vậy, sẽ không phản ứng, cô ấy cư nhiên kiên trì hỏi hơn một tháng, thật sự là kiên trì đáng khen!

So sánh như vậy, phản ứng của Hạ Diệc Hàn cũng chậm, người ta hỏi tên cô, hỏi mấy chục lần cô không trả lời, đối diện với tiểu cô nương, trực tiếp từ chối người ta mấy chục lần, là một người độc ác!

Còn có Hạ Diệc Hàn dùng hoa hoè làm biểu tượng của mình, hiện tại mị ảnh hoài hoa cũng trở thành "nghệ danh" của cô, điểm này, không phải là học từ Tiểu Mai chứ?

Để khuyến khích cô nói tiếp, Sở Dũ hỏi: "Cho nên cô cứ gọi cô ấy là Tiểu Mai sao?"

"Ừm."

Ngẩng đầu lên, một lần nữa nằm trên gối, Sở Dũ thở dài một hơi, "Tiểu Mai, cô ấy rất hoạt bát chứ? Tôi nghe giáo viên và bạn cùng lớp nói rằng cô ấy thích cười, luôn luôn ấm áp và thân thiện, với cô ấy, làm cho mọi người hạnh phúc."

Hạ Diệc Hàn trầm mặc xuống, tim Sở Dũ bắt đầu đập nhanh hơn, bất quá nàng cũng không hỏi tiếp, nàng không muốn để cho Hạ Diệc Hàn có bất kỳ cảm giác bức bách nào, nếu có thể, mỗi ngày nói một chút là tốt rồi. Các nàng có thể ở trong chuyện bình thường, vô tình nói vài câu, Sở Dũ sẽ không lưu lại dấu vết ghi nhớ, nàng sẽ dẫn dắt, biết dẫn đường, nhưng sẽ không truy vấn.

Dịch chân, Sở Dũ thay đổi tư thế thoải mái, chuẩn bị cùng Hạ Diệc Hàn ôm nhau ngủ.

Bất thình lình, thanh âm đối phương lại vang lên, "Đúng, đây là cô ấy, hoạt bát sáng sủa, đối với ai cũng hữu hảo, vĩnh viễn đều cười."

Sở Dũ mở to hai mắt, ánh mắt dừng ở sau gáy người bên gối, "Vậy cô cảm thấy thế nào?"

Lại là một trận trầm mặc, lúc này đây, Sở Dũ kiên nhẫn chờ đợi, nàng biết, Hạ Diệc Hàn sẽ nói ra toàn bộ, sẽ không phụ người thèm ăn như nàng.

"Cô ấy rất yếu ớt, rất dễ bị thương, cô ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, bởi vì bất cứ ai cũng có thể làm tổn thương cô ấy."

Điểm này Sở Dũ khi xem thông tin tư liệu trước đây của Tiểu Mai, từng có phỏng đoán, nàng hoài nghi Tiểu Mai là bệnh nhân tự kỷ hướng ngoại, hơn nữa còn có đặc điểm nhân cách lấy lòng, rất hòa đồng, có nhân duyên tốt, ở trước mặt mọi người luôn vui vẻ, lạc quan, hoạt bát, nhiệt tình, tự tin, tích cực tiến bộ, sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của người khác.

Nhưng mà, nội tâm của cô ấy đa sầu đa cảm, nhưng không thích biểu hiện ra ngoài, cô ấy có thể an ủi bất luận kẻ nào, mang đến cho người khác ấm áp, nhưng không ai an ủi cô ấy, huống hồ trong mắt người khác, cô ấy đủ cường đại, không có chuyện gì cần người khác giúp đỡ.

Loại người này, so với người hướng nội, bị thương càng nặng hơn, bởi vì ngoại trừ phải chịu đựng cô độc ra, cô ấy còn cần phải tiến hành ngụy trang, đem mặt yếu ớt của mình che giấu, chỉ riêng điểm này, cũng đủ làm cho người ta sức cùng lực kiệt.

Bất quá sau đó, Hạ Diệc Hàn xuất hiện trong cuộc sống của Tiểu Mai, hai người, một người phản ứng quá mức mẫn cảm, một người phản ứng quá mức chậm chạp, tính cách thiên nam địa bắc như vậy, không nghĩ tới còn trở thành bạn bè thân thiết.

Nội tâm hiểu rõ, nhưng Sở Dũ vẫn dẫn dắt Hạ Diệc Hàn nói tiếp: "Tiểu Mai thân thiện như vậy, người khác cũng sẽ đối với cô ấy thân thiện, sẽ có người làm tổn thương cô ấy sao?"

Thanh âm Hạ Diệc Hàn chát, giống như dây thanh âm ngâm trong nước ngải diệp, trở nên trầm thấp: "Bỏ qua cũng là một loại thương tổn."

"Ba mẹ Tiểu Mai, thầy cô và bạn học không quan tâm đến cô ấy sao?"

"Bọn họ đối tốt với cô ấy, chẳng qua là một loại hình thức, tựa như cha nên nấu cơm cho con, giáo viên nên nhắc nhở học sinh làm bài tập về nhà đúng giờ, không có gì hơn. Nhưng ngoại trừ những điều tốt đẹp này ra, không có gì khác, nhiều hơn là đòi hỏi, nhà cô ấy có ba đứa con, cô ấy có một em trai và một em gái, phần lớn tình yêu của cha mẹ đều ở trên người em trai và em gái, đối với cô ấy, nhiều hơn là kỳ vọng, hy vọng cô ấy có thể lấy tuổi đầu tiên, làm gương tốt cho em trai và em gái, giáo viên thấy học sinh làm tốt công việc, cũng hy vọng chuyện học tập của cô ấy có thể đi lên, phẩm chất cùng xuất sắc.

Cô ấy học rất nghiêm túc, rất nghiêm túc, nhưng vẫn là trình độ trung bình, mỗi lần đạt được thành tích, cô ấy đều đi an ủi các bạn cùng lớp thi kém, nhưng cô ấy rất buồn, bởi vì cô ấy đã dốc hết toàn lực, thành tích vẫn dừng lại ở đó."

Hô hấp Sở Dũ nặng nề, Phương Đại Thác phản hồi lại tin nhắn là, khi hỏi cha mẹ Tiểu Mai, bọn họ đều khen con gái hiểu chuyện hiếu thuận, chăm sóc em trai và em gái, luôn đúng giờ hoàn thành bài tập về nhà, chủ động làm việc nhà, còn hỗ trợ chăm sóc em trai và em gái.

Bọn họ khẳng định cho rằng, đứa con gái hiểu chuyện này, có thể quản lý mình gọn gàng ngăn nắp, không cần bọn họ chú ý quá mức, cho nên yên tâm lớn mật đem tình yêu, đều phân cho em trai và em gái, lại không nghĩ tới con gái lớn thiếu tình cảm, chính là bọn họ cảm thấy có quán tâm cũng thế không có cũng thế.

"May mắn thay, cô và cô ấy đã trở thành bạn bè."

Hạ Diệc Hàn thở dài, có một loại buồn bã sâu sắc không lường được, "Mỗi lần em và cô ấy ngồi ở hành lang dài, đều là cô ấy nói, em nghe, kể cả lúc cô ấy khóc, em cũng sẽ không an ủi cô ấy, liền nhìn cô ấy khóc, sau đó mặt không chút thay đổi nói lời tạm biệt với cô ấy."

Sở Dũ nghẹn lời, nếu trên thế giới có giải thưởng bạn bè không đủ tư cách nhất, Hạ Diệc Hàn đứng thứ hai, không ai dám đụng vào vị trí thứ nhất. Nói chuyện với cô ấy, và nói chuyện với một con búp bê có gì khác nhau, trẻ con còn mềm hơn cô một chút, có thể tùy tiện bóp.

Bất quá có lẽ Tiểu Mai cần, chính là một loại làm bạn thầm lặng như vậy, có thể tĩnh tâm lắng nghe cô ấy, cô ấy một mực lấy lòng người khác, duy chỉ có Hạ Diệc Hàn, không cần cô ấy lấy lòng, bởi vì cô ấy quá mức lạnh lùng vô tình, lấy lòng như thế nào cũng vô dụng, lại có thể làm một cái cây đủ tư cách, bao dung tâm sự của cô ấy.

"Nhưng điều cô ấy cần chính là người đi cùng là cô, có thể lắng nghe tiếng lòng của cô ấy, tiếp nhận một mặt mà cô ấy không biết."

Hạ Diệc Hàn giật giật thân thể, tay đặt trên tay Sở Dũ, cùng nàng đan xen cùng một chỗ.

"Không, cô ấy cần có người liên lạc với cô ấy, có thể giúp cô ấy giải quyết chuyện, cho nên cô ấy đi tìm giáo viên chủ nhiệm của cô ấy."

Trái tim Sở Dũ đập thình thịch, chủ nhiệm lớp Vương Đồng rốt cục cũng xuất hiện.

___________

Editor vẫn chưa muốn nói =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play