Quý Thư Ngôn dẫn Đoàn Chấp vào cửa.

Anh gọi Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng một tiếng cha mẹ, rồi nhích người sang bên cạnh để lộ ra Đoàn Chấp đang ở phía sau.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Chấp nhìn thấy cha mẹ của Quý Thư Ngôn. Hoàn toàn giống với những gì hắn tưởng tượng, mẹ của Quý Thư Ngôn thoạt nhìn là người hiền hậu, bà mặc sườn xám màu xanh nhạt, còn cha anh tóc hoa râm, nhưng nhìn rất có phong độ của người trí thức, đeo một cặp kính đồi mồi, mắt sáng như đuốc.

Nếu nói về tuổi tác, kỳ thật hắn nên theo Quý Viên gọi một tiếng ông bà.

Nhưng lần này hắn đến với tư cách là người yêu của Quý Thư Ngôn.

Tim Đoàn Chấp đập nhanh hơn, thậm chí còn có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc gọi một tiếng: "Chú, dì, chào hai người ạ."

Quý Viên ở bên cạnh "phốc" một tiếng.

Vẻ mặt Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú cũng có chút vi diệu, họ không nghĩ tới mình lại được một cậu trai trẻ như vậy gọi là chú và dì.

Nhưng khuôn mặt đầy nghiêm túc của Đoàn Chấp đã đánh tan cái cảm giác quỷ dị này.

Thẩm Lan Tú thở dài, cũng nở nụ cười: "Chào con."

Bà đã đồng ý cho Đoàn Chấp tới đây nên cũng không muốn làm khó người thanh niên này, bà vẫy tay với Đoàn Chấp, giữ chặt lấy Đoàn Chấp cẩn thận nhìn.

Song, mọi chuyện cũng không giống như hắn đã nghĩ, trưởng bối sẽ không thích hắn. Hắn lớn lên quá mức xuất sắc, mặt mày cũng đẹp, mặc áo thun trắng đơn giản, vừa thoải mái tươi trẻ lại khiến cho tinh thần phấn chấn.

Thẩm Lan Tú vừa nhìn đã rất vừa lòng.

"Nhanh đi ăn cơm thôi, đừng đứng đó mãi, Viên Viên, Thư Ngôn, đều vào nhà ăn cả đi." Bà vừa nói vừa lôi kéo Đoàn Chấp đi vào trong, hỏi những việc thường ngày, như việc học có nặng không, có phải ăn kiêng gì không.

Đoàn Chấp trả lời từng câu một.

Quý Nhượng ngồi ở một bên cũng thuận tiện hàn huyên với Đoàn Chấp vài câu, nghe được tuy rằng hắn là người ở thành phố Ung nhưng khi còn nhỏ đã tới Long Hải ở một thời gian dài, lập tức khiến ông hứng thú.

"Khi ta con trẻ cũng từng ở đó hơn một năm, khi đó Thư Ngôn còn chưa sinh ra." Ông cười cười với Đoàn Chấp, khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng có chút hoà hoãn, "Đó là một nơi rất tốt, con người và phong cảnh nơi đó cũng không tồi."

Đoàn Chấp cũng thuận thế trò chuyện với ông về lịch sử của Long Hải.

Quý Thư Ngôn và Quý Viên cô quạnh ngồi ở bên cạnh, hai cậu cháu mỗi người cầm lấy một quả quýt, vừa ăn vừa thì thầm.

Quý Viên nói: "Thật sự nhìn không ra, anh Đoàn của con còn rất giỏi lấy lòng cha mẹ."

Quý Thư Ngôn cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Anh liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái: "Ngay cả cậu cũng bị lừa mất, nói gì đến cha mẹ cậu."

Quý Viên sửng sốt.

Ngay sau đó bắt đầu nghẹn cười.

Cũng đúng, cậu sao lại quên chứ, cậu mình cũng là gia trưởng, vốn dĩ đối xử với Đoàn Chấp không nóng cũng không lạnh, cuối cùng lại bị Đoàn Chấp thành công nắm trong tay.

Đoàn Chấp trò chuyện với cha mẹ của Quý Thư Ngôn chưa được bao lâu thì đã tới giờ cơm trưa.

Đồ ăn được nhà hàng giao tận tới nhà, Thẩm Lan Tú đã hỏi Quý Thư Ngôn về khẩu vị của Đoàn Chấp, cho nên hiện tại trên bàn ăn một nửa đều là món Đoàn Chấp thích ăn.

Đến khi Đoàn Chấp phát hiện ra, không cầm lòng được mà ngẩn người.

Thẩm Lan Tú dùng đôi đũa công khai gắp cho Đoàn Chấp một củ hoa bách hợp hấp: "Bởi vì hôm nay đã muộn, cho nên dì mới gọi nhà hàng mang tới. Chờ lần sau con đến, bà già này sẽ làm cho con ăn."

Đoàn Chấp nhìn bách hợp trong bát, im lặng vài giây.

Cha mẹ của Quý Thư Ngôn quả thật cũng giống như anh, mềm lòng lại giàu lòng trắc ẩn.

Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý khi bị từ chối và xa lánh, chỉ hy vọng không liên luỵ đến Quý Thư Ngôn, đừng để Quý Thư Ngôn cũng giống như hắn, có nhà nhưng không thể về.

Nhưng từ khi bước vào cửa nhà họ Quý, những chuyện hắn đã nghĩ đều không xảy ra.

Cả hai người đều có thái độ ôn hoà khoan dung, một câu trách cứ cũng không có, giống như chỉ coi hắn là con cháu, mà không phải một kẻ đã kéo con họ vào con đường không thể quay đầu.

Đoàn Chấp ngẩng đầu, mỉm cười với Thẩm Lan Tú: "Cảm ơn dì."

Sau đó hắn lại nhìn Quý Nhượng: "Cũng cảm ơn chú."

Hắn nói rất trịnh trọng.

Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú sao lại không hiểu, nhưng hai người chỉ im lặng trong chớp mắt, rồi lại tiếp tục chuyển sang chuyện khác.

"Ăn cơm đi." Quý Nhượng bỏ vào bát Quý Viên một cái đùi gà, thuận tay sờ sờ đầu cháu ngoại, "Cháu nhìn cháu xem, cũng trạc tuổi với Đoàn Chấp, sao lại thấp hơn người ta nhiều thế kia. Phải ăn nhiều một chút."

Quý Viên vô tội nằm không cũng trúng đạn.

Cậu bất mãn nói: "Chuyện này sao trách cháu được, ba cháu cũng đâu có cao."

Mọi người trên bàn đều cười rộ lên.

Thẩm Lan Tú an ủi cháu ngoại, lại múc cho cậu thêm một chén canh.

Quý Thư Ngôn ở dưới gầm bàn trộm nắm lấy tay Đoàn Chấp.

Hai người nhìn nhau cười.

Đoàn Chấp gỡ xương cá xong liền bỏ vào trong bát của Quý Thư Ngôn.

Thẩm Lan Tú đang định lấy cho Quý Thư Ngôn một chén canh, thấy một màn này lại ngẩn ra, rút tay về.

Quên đi, bà khẽ lắc đầu, Quý Thư Ngôn có người chăm sóc, không tới phiên bà nhọc lòng nữa rồi.

Ăn cơm trưa xong, Đoàn Chấp và Quý Viên ngồi bên cửa sổ nói chuyện với Thẩm Lan Tú, vừa rồi hắn có mang theo quà tới đó là chiếc vòng tay Nam Hồng, Thẩm Lan Tú trực tiếp mang vào, còn nhờ Quý Viên và Đoàn Chấp xem giúp mình chiếc sườn xám nào hợp với vòng tay này.

Quý Thư Ngôn ngồi cho cá ăn với cha mình ở trong sân.

Bàn cờ đặt trên bàn nhưng lại chậm chạp không có người đi tiếp.

Quý Nhượng không nói gì, chỉ nhìn ao cá trước mặt.

Chén thức ăn cho cá đã bị ông ném xuống ao hơn nửa, nhưng vẫn không có ý định dừng lại, chỉ sợ cá bị ông cho ăn đến nghẹn chết.

Rốt cuộc Quý Thư Ngôn cũng đè tay cha mình lại: "Đừng cho ăn nữa, cá đều bị ba cho ăn đến no căng rồi."

Quý Nhượng nhìn cái chén thức ăn cho cá, lại nhìn ao cá, yên lặng đậy nắp lại.

Trong lòng Quý Thư Ngôn biết rõ, cha mình đây là có chuyện muốn nói, lại không biết mở miệng thế nào, cho nên anh chủ động làm một bậc thang: "Hôm nay ba đã gặp Đoàn Chấp, ba cảm thấy em ấy thế nào?"

Thế nào?

Quý Nhượng không trả lời ngay, nhìn khoảng sân xanh đầu mùa hè, thật lâu sau mới thở dài.

"Là một đứa trẻ tốt, cũng rất thích con." Ông nhìn Quý Thư Ngôn, trên mặt lộ ra sự lo lắng, "Nhưng còn quá trẻ."

Ở cái tuổi này của bọn họ, sao lại không biết nhìn người được.

Đoàn Chấp là người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, gia thế tốt, bằng cấp giỏi, có sự nỗ lực vươn lên, cũng rất thích Quý Thư Ngôn, ánh mắt khi nhìn Quý Thư Ngôn đều mang theo ánh sáng.

Nhưng bọn họ cũng đã thấy qua rất nhiều thị phi trong chuyện tình cảm.

Lúc yêu thì là thật.

Còn khi chia tay không ai có thể đoán trước được.

"Ba mẹ con cũng không phải là người cổ hủ, con thích con trai, chúng ta không phản đối, cũng không phải chuyện này ba chưa từng gặp, cho nên ba không cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau là tội lỗi." Quý Nhượng chậm rãi nói, "Nhưng cậu ta còn trẻ tuổi như vậy, hiện tại hắn yêu con yêu đến chết đi sống lại, còn con cũng mới ngoài ba mươi, phong độ ngời ngời, hai đứa ở bên nhau cũng rất xứng đôi. Nhưng về chuyện tình cảm ai có thể nói rõ được, mười mấy năm sau, cậu ta vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân, có rất nhiều lựa chọn khác. Nhưng còn con thì sao, Thư Ngôn, lúc con ở bên cậu ta đều là độ tuổi đẹp nhất." Ông nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt nặng trĩu, "Con không có thuốc hối hận đâu."

Quý Thư Ngôn cũng đoán được cha sẽ nói những lời này.

Anh biết cha mẹ anh lo lắng chuyện gì, mà trong lòng anh cũng đã hiểu rõ.

Anh nghịch một quân cờ trắng bên cạnh, cúi đầu cười cười: "Mỗi một lời ba nói con đều đã nói qua với Đoàn Chấp. Cũng nói qua với bản thân mình một lượt."

Quý Nhượng sửng sốt.

Quý Thư Ngôn cầm quân cờ chuyển động qua lại nơi đầu ngón tay, cứ như thể anh đã trở lại cái đêm cuối thu kia, đó là ngày sinh nhật Đoàn Chấp.

"Con sao lại không biết, chờ khi con đến tuổi của ba, con đã già rồi, con đối với em ấy mà nói, chúng con không còn thích hợp nữa, con đã muốn trốn tránh muốn từ chối, thế nhưng cuối cùng con vẫn thua em ấy. Em ấy dùng hành động của chính mình để con có thể yên tâm khi ở bên em ấy."

Quý Thư Ngôn im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cha mình: "Ba, con đã sống 33 năm, nhưng chưa từng có ai khiến con hạnh phúc như Đoàn Chấp. Thật ra, trước khi gặp em ấy con cũng khá tốt, cuộc sống lúc đó cũng rất thoải mái, rất ổn định, mà sau khi gặp được em ấy, sự bình tĩnh vốn có đều bị phá vỡ, yêu đương với một người trẻ tuổi kém mình hẳn mười ba tuổi, phải chấp nhận tinh thần trẻ trung của em ấy, phải chịu đựng sự dính người hay làm nũng, phải làm quen với những cuộc điện thoại thường xuyên, cuối tuần cùng nhau ngồi trên motor đi dạo khắp nơi.... Không có cái nào trong số đó mà con thích trước đây."

"Thế nhưng hiện tại con thật sự rất thích." Quý Thư Ngôn nghiêng mặt che đi hốc mắt đỏ ửng của mình, một lúc sau mới cảm thấy hoà hoãn hơn, lại cười cười với Quý Nhượng, "Lý do con thích em ấy cũng không hề khoa trương, ngược lại rất ích kỷ. Ở bên em ấy con thật sự rất vui, chẳng sợ ngày nào đó phải đi đến hồi kết, con cũng đã suy ngẫm một thời gian, con đều không cảm thấy không hối hận. Huống hồ, con thấy chúng con sẽ không có ngày kia đâu."

Anh nghĩ, mình đã sống 33 năm đủ bình tĩnh, vì Đoàn Chấp mà mất kiểm soát một lần cũng chẳng sao cả.

Anh cũng nghĩ tới việc kiềm chế.

Đáng tiếc, nó không thành công.

Cũng thật may, vì nó không thành công.

Cơn gió đầu mùa hạ mang theo cảm giác nóng nực, tiếng ve kêu râm ran.

Vẻ mặt của Quý Nhượng đầy phức tạp nhìn con trai đang ngồi phía đối diện.

Từ nhỏ Quý Thư Ngôn không bao giờ để ông phải lo lắng về mình, ngược lại vẫn luôn chia sẻ cho ông biết những việc khó khăn của mình.

Cái năm mất đi con gái, bởi vì ông không chịu nổi đả kích mà phải vào bệnh viện, là Quý Thư Ngôn bận trước bận sau, chăm sóc cho Quý Viên, duy trì gia đình.

Chờ đến khi ông bình phục, muốn đưa Quý Viên về chăm sóc, Quý Thư Ngôn lại không đồng ý, còn giữ Quý Viên lại bên mình.

Bởi vì cơ thể của ông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, việc kinh doanh của bệnh viện đè lên người cũng đã đủ mệt, mà khi đó sức khoẻ của Thẩm Lan Tú cũng không tốt.

Sau đó, Quý Thư Ngôn chém đinh chặt sắt nói với bọn họ, đời này anh sẽ không có con, chỉ cần Quý Viên là đủ.

Đứa con trai này của ông vẫn luôn là người có tâm tính kiên định.

Ông chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, ông lại thấy được năm chữ "Giải quyết theo cảm tính" trên người Quý Thư Ngôn.

Quý Nhượng nghĩ, cái người trẻ tuổi tên Đoàn Chấp kia, đúng thật là khiến đầu óc con ông mê muội.

Ông im lặng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: "Tuỳ con vậy, con không hối hận thì tốt. Mẹ con nói đúng, con lớn như vậy rồi không tới lượt chúng ta làm chủ nữa."

Ông khẽ thở dài, nhặt một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ.

Nhiều năm trước, cũng ở cái sân vườn này ông đã dạy con trai và con gái chơi cờ.

Vòng đi vòng lại, đã hai mươi năm qua đi.

"Đến đây đi." Ông ngẩng đầu cười nói với Quý Thư Ngôn, "Tới chơi cờ với ba."

Biểu cảm của Quý Thư Ngôn khẽ nhúc nhích.

"Vâng." Anh cũng đặt một quân cờ trắng xuống, anh dừng một chút, ở trong gió nhẹ giọng nói, "Cám ơn ba."

Hai người bọn họ chơi cờ một lúc, bởi vì quá nóng lên trở về trong nhà.

Quý Nhượng đã chơi với Quý Thư Ngôn rất nhiều nên không còn thấy thú vị nữa, nghe nói Đoàn Chấp cũng biết chơi liền lôi kéo Đoàn Chấp lại đây.

Một già một trẻ ngồi trước cửa sổ luận bàn, Đoàn Chấp cũng không bởi vì đây là cha vợ mà nhường ông, nhưng điều này lại rất vừa ý Quý Nhượng.

Đánh thẳng cho đến buổi tối, cuối cùng Đoàn Chấp cũng thắng trong hiểm cảnh, Quý Nhượng vẫn còn lưu luyến, muốn Đoàn Chấp tiếp tục đánh cờ với mình sau bữa cơm tối.

Lại bị Thẩm Lan Tú gõ vào đầu một cái: "Đánh mãi cũng không chán, phải thả cho đứa nhỏ có không gian riêng tư chứ."

Thấy vậy Quý Nhượng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Mà chờ qua bữa cơm tối, mọi người đều ở trong phòng khách xem TV, Quý Thư Ngôn đi cùng Đoàn Chấp ra ngoài mua trái cây.

Đi ở trên con đường nhỏ trong trấn, ngửi mùi hương thơm mát của cỏ cây hoa lá giữa làn gió đêm hè.

Đoàn Chấp nắm tay Quý Thư Ngôn, đột nhiên nói: "Hôm nay em thật sự rất vui."

Quý Thư Ngôn biết rõ hắn đang nói về chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: "Vui về cái gì?"

Đoàn Chấp dừng bước.

Đêm mùa hạ hôm nay dường như trùng lặp với đêm mùa thu ngày ấy, những bông hoa quế mang theo hương thơm ngào ngạt rơi xuống đất.

"Em rất vui vì ba mẹ anh đã chấp nhận chuyện của chúng ta, cũng rất mừng vì gia đình anh lại tốt như vậy, em rất thích họ." Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, vươn tay, nhẹ nhàng ôm Quý Thư Ngôn vào lòng mình, trên bức tường rào màu than chì có những bông hoa tường vi đang đua nhau nở rộ, xinh đẹp lộng lẫy, hắn hôn xuống bên tai Quý Thư Ngôn: "Từ khi gặp được anh, cuộc sống của em đều là những điều tốt đẹp."

Quý Thư Ngôn ngẩn ra.

Anh nở nụ cười.

Ánh trăng sáng trong, anh nhẹ giọng nói: "Anh cũng vậy."

Từ khi gặp được em.

Từ khi chúng ta gặp nhau.

Cuộc sống cũng giống như mùa hè này, trải dài rực rỡ.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play