Tác giả: Mộ Dung Tố Cẩm

Đoàn người trở về nhà, Giản Tiểu Ngôn không khóc nhưng trên mặt vẫn còn hai hàng nước mũi.

Giản Tiểu Ngữ theo sai Dương Quế Hoa, cũng không dám đi nơi nào.

Dương Quế Hoa thấy bọn nhỏ như vậy, trong lòng ngoài tức giận còn có chua xót.

Đây đều là chuyện gì chứ, còn không phải thấy nhà bà đều là đàn bà con gái mới đem ra khinh thường khi dễ sao.

Ngược lại là Giản Ninh, vừa muốn mắng đám tiểu nhân kia vừa an ủi Dương Quế Hoa "Rồi, được rồi mà, mẹ đừng nóng giận, cũng đừng khóc, như vậy càng không phải làm vừa ý bọn họ sao, Hoàng gia làm như thế, bọn họ làm như vậy cũng không hái được quả ngọt mà ăn."

"Về sau cả đời cũng đừng qua lại với Hoàng gia bên kia" Dương Quế Hoa vừa nói vừa lấy khăn lông lại lau mặt cho Giản Tiểu Ngôn.

Giản Ninh cũng cầm lược chải lại đầu cho Giản Tiểu Ngữ, trong lòng âm thầm nghĩ lại những chuyện phát sinh hai ngày hôm nay.

Tự cổ chí kim, thanh danh nữ nhân đều vô cùng quan trọng, huống chi những năm 80, nhỏ thì lọt vào tai người khác rồi bị nhàn ngôn toái ngữ, lớn thì chính là ảnh hưởng cả đời người con gái.

Cho dù chuyện không xảy ra đối với mình nhưng cô cảm thấy loại truyền tin đồn rồi chửi bới này là loại chuyện rất thiếu đạo đức.

Kiếp trước cô chịu không ít lời đồn như thế này, cô còn chứng kiến một cô gái nhảy lầu tự tử vì không chịu được người đời chửi bới, cho nên hành động này khiến cô cực kì ghét.

Lưu Hà cũng không có chỗ nào tốt, tóc tai rối loạn, khăn quàn cổ lệch, khi người Giản gia đi rồi còn đứng lại chửi ầm lên nửa ngày mới về.

Bà ta về nhà thấy Tưởng Lệ Lệ tươi cười hớn hở xem TV liền nổi trận lôi đình "Xem xem xem, cả ngày chỉ biết dính lấy cái TV! Mày mà có thể suốt ngày xem TV mà kiếm được tiền liền giỏi! Cưới mày về cuối cùng có được tích sự gì đâu chứ?"

Tưởng Lệ Lệ đứng lên, cũng không biết hôm nay Lưu Hà lại gở chứng gì, vừa về liền hùng hùng hổ hổ, đành cẩn thận nói "Mẹ, người có chuyện gì vậy? Con không phải ngày thường cũng xem TV sao..."

"Mày xem TV cũng không biết đem bát đũa trong phòng bếp à rửa đi à? Làm sao, còn để tao hầu hạ mày hả?" Lưu hà kéo khăn quàn cổ xuống ném lên trên ghế, nhớ tới việc ngày hôm này liên phát hỏa lên Tưởng Lệ Lệ, càng nhìn càng khó chịu.

Tưởng Lệ Lệ là dâu mới cưới về, trong lòng tuy bất mãn nhưng cũng không dám tranh luận, cắn môi đi vào phòng bếp.

Một lát sau, chú ý một chút chạy sang nhà hàng xóm mới biết được sự việc ngày hôm nay. Khó trách lại tức giận đến vậy, nhưng có sinh khí cũng đi đến nơi khác mà phát hỏa, tại sao lại trút giận lên cô ta chứ.

Tết Âm Lịch cũng là thời điểm xã giao nhiều, Hoàng Cương đến tối rượu quá ba tuần mới về nhà, cởi quần áo cởi tất, Lưu Hà bưng nước rửa chân vào.

Tóc Hoàng Cương có hơi rụng còn mấy sợi thưa thót trên trán, từ sau khi lên làm quản lý, dần xuất hiện bụng bia, ông ta vừa huýt sao vừa ngâm chân, Lưu hà liền mở miệng nói chuyện.

"Ta nói lão Hoàng, ông khi nào đem Dương Quế Hoa bên kia đuổi ra khỏi xưởng? Nhìn bà ta liền chướng mắt."

"Bà lại làm sao vậy?" Hoàng Cương không kiên nhẫn nói.

"Còn không phải Giản gia cùng Lỗi nhi đính hôn thất bại, Giản gia liền ngày ngày ở sau lưng nói xấu sao. Hôm nay bà ta đánh tôi bị thương, ông còn để bà ta ngây ngốc trong xưởng làm gì. Sớm biết Giản gia như vậy, lúc đầu càng không giới thiệu bà ta vào nhà máy đi, thật là lòng lang dạ thú."

Hoàng Cương nghe xong lời này cũng không lên tiếng, dẫm dẫm chân trong nước ấm, lúc trước Dương Quế Hoa vào xưởng thật đúng là không phải ông ta hỗ trợ.

Lúc trước ông ta căn bản không có nghĩ đến việc đó, đây là lãnh đạo trong xưởng đề ra, ông ta lúc ấy thuận nước đẩy thuyền nói vài câu, chủ yếu là người trong xưởng biết hai nhà có giao tính, không cầu tình giúp đỡ cũng không dễ nói.

Sau khi Dương Quế Hoa vào xưởng, mọi người đều tưởng bà cầu tình hỗ trợ, ông ta cũng không lên tiếng giải thích, còn kiếm ít thanh danh.

"Ông nói cái gì đi chứ!" Lưu Hà ngồi xuống bên cạnh

"Ông cũng đừng có nói cái gì mà giao tình với Giản Niệm Sơn, ông ta cũng đã chết bao nhiêu năm rồi, hôm nay cũng đã xé rách mặt, người Giản gia đã nói ra hết sự việc con trai tôi trước kia ăn trộm gà ra ngoài, về sau cũng không biết còn chuyện gì khác đâu, tôi cũng nói cho ông biết, dâu nhà ta lấy về đến giờ còn chưa được vào xưởng làm việc đâu, bớt một người làm cũng bớt được một phần tiền."

"Ồn ào cái gì, để tôi nghĩ biện pháp" trái lại Hoàng Cương cũng không nghĩ đến giao tình gì, a, tình nghĩa cùng Giản gia sao? Hắn cau mày, những suy nghĩ trong ký ức liền tuôn ra.

"Chẳng qua Dương Quế Hoa trong công việc cũng không phạm phải sai lầm gì, tật xấu cũng không, mà tôi cũng không phải quản lý nhân sự, việc này cũng có chút khó khăn"

Lưu Hà cũng không để bụng, từ khi Hoàng Cương lên làm quản lý xưởng, bà ta liền cảm thấy lưng mình thẳng lên, không ít thôn dân làng bên đều làm trong xưởng đồ hộp, ai ai cũng phải khách khách khí khí. Mà bản thân Hoàng Cương ở trong xưởng lại thuận lợi mọi bề, cũng được ban lãnh đạo coi trọng.

"Chuyện này cũng đâu có gì khó, ngươi là quản lý cùng bên nhân sự kia tùy tiện nói một câu tìm lý do chính đáng không thể không đuổi việc mụ ta không phải được rồi sao? Bà ta một công nhân nhỏ con trong xưởng thì có thể quậy được chút bọt sóng gì lên chứ?"

Hoàng Cương vắt khô khăn lông lau lau chân "Bà thì biết cái gì chứ? Được rồi, đừng lải nhải nữa, trong lòng ta nắm rõ, chuyện này cũng không phải trong chốc lất là làm xong."

Qua rằm tháng Giêng, Tết Âm lịch năm 88 cũng chính thức qua đi, công nhân lục tục đi làm lại, học sinh cũng trở lại trường học.

Mà Giản Ninh cũng viết xong 5 vạn bản thảo, còn viết thêm được 2 vạn chữ nữa.

Cô chải chuốt lại bản thảo một lần từ đầu đến cuối, lấy bút danh Cố Phỉ, đặt tên truyện là《xuyên qua: vượt thời gian để yêu em》.

Tại sao lại đặt tên này cho tiểu thuyết, là bởi vì trong trí nhớ của cô tại thời điểm thể lại truyện này nổi, tên bộ truyện này nổi tiếng nhất. Bộ truyện này đều rất được các cô gái yêu thích, cơ bản không ai không biết. Cô viết bộ truyện này cũng tự tin nội dung cô viết ra sẽ được ủng hộ không kém.

Giản Ninh sửa lại xấp giấy dày thật tốt, nhét vào một phong thư lớn, bên ngoài có để lại phương thức liên hệ của mình, số điện thoại công cộng của quầy bán quà vặt trong thôn.

Thời đại này người ta chưa phát thư phổ biến, hình thức chuyển phát nhanh cũng chưa được phát triển, hơn nữa tính gia hạn thời gian không cao, còn dễ mất tin tức.

Nếu ở ngoài thành phố B, cô chỉ có thể lựa chọn phương thức gửi bản thảo thảo qua bưu điện, nhưng cũng may tòa soạn ngay ở thành phố B, cô vẫn quyết định tự mình vất vả đi một chuyến đưa bản thảo qua.

Lần trước đã đến đây, lần này Giản Ninh ngựa quen đường cũ đi qua, chẳng qua khác với lần trước qua cô không gặp được nhân viên nào, cô đem giao cho một trong những nhân viên ở đó.

"Cảm ơn, đây là bản thảo đầu tay của tôi, làm phiền rồi." Giản Ninh nói.

Nhân viên này cũng không óc biểu hiện hứng thú là bao, gật đầu hai mắt nhìn lên rồi nhận lấy.

Giản Ninh rời khỏi toàn soạn không lâu, Mang Khoa cưỡi xe đạp từ ngoài trở về, nhân viên kia liền đem bản thảo tiểu thuyết cho hắn.

"Vừa rồi có cô gái nhỏ đưa tới, nói là muốn gửi bài."

"Cảm ơn nha, ui, phong thư này nặng như vậy." Mang Khoa nhận phong thư rồi trở về vị trí của mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play