*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Thiên Viên biết ngay mà, điện hạ nhà mình thích nhất là làm trời làm đất, hễ trong cung trong triều yên ắng là hắn lại rậm 3rịch không yên, cảm thấy như vậy quá tẻ nhạt, cần khuấy động sóng gió,

“Không còn chuyện gì khác nữa à?” Tiêu Hoa 1Ung hỏi.

“Quận chúa và thế tử đem một bạo lá bạch quả từ chùa Tướng Quốc về.” Thiên Viên vội nói, hắn đã cho người9 hỏi thăm được chuyện này, “Bảo là để làm gối.”Đúng lúc này, Mạc Diêu đã thăm dò được chuyện về Tiết Cần Kiều tám năm trước.

Tiết Cẩn Kiều suýt nữa bị chôn sống.

Tám năm trước, bệ hạ đã ngồi vững trên ngai vàng, bèn trọng dụng hoạn quan nhằm làm suy yếu quyền lực của thế gia, Xu mật sử khi ấy là cánh tay đắc lực của Hữu Ninh Đề, đường huynh của Tiết Cần Kiều lại lỡ tay đánh chết đứa con nuôi mà tên hoạn quan này nhận nuôi từ nhà họ hàng để có người hương khói.Hồng Ngọc tỉ mỉ nói xong, Thiên Viên cũng không nán lại mà hí hửng quay về.

“Lòng lang dạ thú.” Thẩm Vân An bực bội hừ một tiếng.

“A huynh này.” Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười.Thẩm Vân An nói bóng gió với Thẩm Hi Hòa: “Một người yêu quá sâu đậm nhưng lâu ngày không được hồi đáp thì rất có thể vì yếu sinh hận.”

“A huynh sợ Thái tử yêu muội nhưng không cam lòng chỉ yêu đơn phương, vì không được đáp lại nên khiến muội tổn thương ư?” Thẩm Hi Hòa hiểu ra, CA huynh chớ lo, trên đời này, chỉ có muội mới có thể khiến mình bị tổn thương.”

Thấy muội muội tràn đầy tự tin, Thẩm Vân An dù có muôn vàn lời muốn nói cũng chẳng biết nói thế nào.“Hắn có vừa lòng hay không, không quan trọng, thái độ của muội luôn không đổi.” Thẩm Hi Hòa không thể tác động đến suy nghĩ của người khác.

Hệt như năm đó Tiêu Trường Khanh hết lòng yêu thương Cổ Thanh Chi nhưng nàng vẫn luôn vô tình từ đầu chỉ cuối.

“Huynh chỉ sợ.” Thẩm Vân An hiểu đàn ông hơn nàng, “UU, ca ca không muốn cưới vợ là vì ca ca thương muội, nữ lang nhà ai cũng là con cưng trong lòng phụ mẫu, ca ca không thể thay đổi bản thân, cũng không muốn một nữ lang khác miễn cưỡng đón nhận điều này, đối với nàng ấy mà nói, như thế là bất công, huynh không muốn phu thế bất hòa.”“À.” Tiêu Hoa Ung lên tiếng, sau đó đứng dậy ra ngoài chính điện, 3trong viện của hắn cũng có một cây bạch quả. Tiêu Hoa Ung nhìn bốn cây bạch quả vàng rực một màu, trông như từng đàn bướm 8vàng đang đậu, mở miệng nói: “Sai người hái lá cây đưa đến quận chúa phủ.”

“Nhờ quận chúa làm một chiếc gối ạ?” Thiền Viện hỏi ướm.

Tiêu Hoa Ung liếc xéo hắn: “Hỏi quận chúa cách làm gối là được rồi.”“Thay ta cảm ơn điện hạ.” Thẩm Hi Hòa bảo Bích Ngọc nhận lấy. “Quận chúa dùng lá bạch quả làm gì thế ạ?” Thiên Viên ngại ngùng hỏi thăm, “Để làm gối.” Thẩm Hi Hòa không giấu giếm gì, “Giúp dễ ngủ.”

“Thật ư?” Ánh mắt Thiên Viên sáng rỡ, “Điện hạ thường ngủ không ngon, chẳng hay quận chúa có thể dạy thuộc hạ cách làm được không?”

“Hồng Ngọc, em nói cho Tào thị vệ nhé.” Thẩm Hi Hòa xem đó như đáp lễ.Hiện tại hắn chưa có tư cách đòi nàng làm cho mình thử thân mật như là gối. Tiêu Hoa Ung đưa tay hứng lấy một phiến lá bạch quả rơi xuống, khóe mắt đong đầy ý cười, lan đến cả nốt ruồi nơi đuôi mắt: “Sớm muộn gì cũng sẽ có.”

Kết quả là hôm sau Thẩm Hi Hòa lại gặp Thiên Viên, lần này không đến đưa hộp thức ăn mà là một thùng lá bạch quả.

“Quận chúa, điện hạ nghe nói ngài thích là bạch quả, vừa hay Đông cung cũng có mấy cây, lá cây sớm muộn gì cũng phải rụng, điện hạ bèn sai thuộc hạ đem cho quận chúa một ít.” Thiên Viên ân cần nói.Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào, muội muội mình đã coi trọng người ta rồi, đã vậy trong số các hoàng tử đã thành niên, Nhị hoàng tử Chiêu vương đã có đích tử và đích nữ, Tam hoàng tử Đại vương, Tử hoàng tử Định vương đều đã có thể thất, Ngũ hoàng tử Tín vương góa vợ, lại yêu vong thế sâu đậm, Lục hoàng tử thì đã có người trong lòng.

Muội muội mình lại chướng mắt Cửu hoàng tử Liệt vương, thế chẳng hóa ra chỉ còn mỗi Thái tử Tiêu Hoa Ung đứng hàng thứ bảy còn gì?

Chẳng lẽ hắn còn chia rẽ được?Nói dễ hơn làm, khi chưa đối mặt thì ai cũng có thể nói lời son sắt. Có nói rách mồm mép cũng chẳng thể khiến đối phương tỉnh ngộ.

“Được rồi, a huynh, tóm lại huynh tin tưởng UU một lần đi.” Thẩm Hi Hòa dịu giọng, nũng nịu nói. Thẩm Vân An là người dù gặp mưa tên cũng không đổi sắc mặt, chỉ có Thẩm Hi Hòa là có thể khiến hắn khó xử, hắn ghen tị nói: “Chưa gì đã thiên vị hằn rồi.” “A huynh, huynh tự hỏi lòng mình xem muội có thiên vị hắn thật không?” Thẩm Hi Hòa xụ mặt.

Thẩm Vân An nín thinh không dám nói nữa, sợ muội muội bực mình.“UU, Thái tử điện hạ là người cơ mưu.” Thẩm Vân An khuyến muội muội, “Muội xem hắn kìa, lúc thì giả vờ đáng thương khiến muội không nỡ từ chối, lúc lại đưa mấy thứ chẳng quý giá gì, chỉ là hợp sở thích, làm muội chẳng có cớ từ chối.”

“A huynh à, đã muốn làm thông gia với nhau, cớ sao phải lạnh nhạt? Tuy muội không cần gắn bó keo sơn với hắn nhưng cũng muốn hai bên tôn trọng lẫn nhau.” Có thể xem nhau như người thân, chỉ cần Tiêu Hoa Ung không gây hại đến Tây Bắc, không xâm phạm lợi ích của nàng, tôn trọng nàng thì hai người ở chung cũng thoải mái hơn chút.

“Huynh thấy hắn không vừa lòng với tôn trọng lẫn nhau đâu.” Trong lòng Thẩm Vân An, Tiêu Hoa Ung chính là một con sói lòng dạ hiểm độc.Đối phương quyết không để yên, Tiết gia giết người đuối lý, bá phụ của Tiết Cẩn Kiều mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai duy nhất này đây. Hữu Ninh Đế hi vọng đôi bên không làm căng quá mức, Xu mật sử lại khăng khăng muốn hòa giải thì phải để đích nữ Tiết gia lập minh hôn với nhi tử quá cố, lúc ấy phụ mẫu Tiết Cần Kiều đang nhậm chức ở địa phương.

Tiết gia chỉ có hai đích nữ, một là nhị phòng, có phụ mẫu bên người, một là Tiết Cần Kiều, Tiết gia coi thường nàng ta không có phụ mẫu ở bên, cho rằng mình hôn chẳng qua là gả vào nhà người ta, đã vậy đổi phương lại hứa sẽ không nói chuyện minh hôn cho người ngoài biết.

Tiết gia nghĩ đợi lật đổ gã hoạn quan này rồi lại đón Tiết Cần Kiều về, không ngờ gã ta phát rồ, giấu Tiết gia chôn sống Tiết Cần Kiều trong quan tài, nàng ta nằm trong quan tài cho đến nát cả ngón tay. Ông trời có mắt, sét đánh quan tài vỡ tan tành, nhờ vậy nàng ta lúc ấy đã thoi thóp mới trèo ra được.Cũng vì chuyện này mà Tiết gia hổ thẹn với tam phòng, mượn cớ Thiên Lôi cảnh cáo để lật đổ gã hoạn quan kia, nhưng lại không bao giờ dám lên mặt với tam phòng nữa, còn Tiết Hồi thì lên như diều gặp gió từ ngày được điều về Kinh.

Kể từ đó, Tiết Cẩn Kiều luôn lạnh lùng coi rẻ toàn bộ Tiết gia, kể cả phụ mẫu thân sinh.

“Nàng ta…”

Dù Thẩm Hi Hòa luôn tự nhận mình là người lạnh lùng vô tình, nghe được chuyện này cũng cảm thấy khó chịu.

Chẳng trách nàng luôn có cảm giác Tiết Cần Kiều hơi quái gở, nhiều lần từ chối nàng ta.

Mới sáu tuổi đã gặp phải chuyện thê thảm như vậy, lòng dạ nàng ta phải kiên cường cỡ nào mới không phát điên?

Xem ảnh 1

88.png

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play