*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Dù đã đưa một bát hoành thánh rồi, Thẩm Hi Hòa quyết định sang hôm sau vẫn phải tự mình đến cửa nói lời cảm tạ.

“Điện hạ, tay ngài.”3 Thấy các đầu ngón tay Tiêu Hoa Ung quấn băng, Thẩm Hi Hòa hơi tò mò.

Thiên Viên đứng sau lưng Tiêu Hoa Ung nghe vậy thì hốt hoảng 1cúi đầu, cố kiềm chế không toét miệng cười.“Điện hạ nói con người ai cũng có lòng ích kỷ, Tây Bắc vương nắm quyền cả một phương, quân vương làm sao chấp nhận?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

Thật ra chẳng trách được Hữu Ninh để không để yên cho Thẩm Nhạc Sơn, Thẩm Nhạc Sơn chỉnh đốn Tây Bắc, giúp Tây Bắc ngày càng phồn vinh, quân địch vừa nghe tên đã sợ mất mật, dân chúng rất đơn giản, bọn họ không quan tâm Hoàng đế là ai mà chỉ kính trọng ai đem lại cuộc sống ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp cho mình mà thôi.

Thẩm Nhạc Sơn tựa như một vị thần trong lòng người dân Tây Bắc, bọn họ dần quên lãng sự tồn tại của Hữu Ninh để. Thẩm Nhạc Sơn không có dã tâm lớn hơn, nhưng ai có thể đảm bảo Thẩm Vân An không có? Cho dù Thẩm Vân An không có dã tâm, liệu có thể đảm bảo nhi tử của hắn không có hay chăng?Thẩm Hi Hòa ngoài đầu nhìn ra ngoài song cửa sổ khắc hoa, lá phong đỏ rực, hoa quế ngát hương, hoa cúc đang nở rộ.

Nàng chưa từng bị nẻ, nhưng có nghe nói chứng này dễ tái phát khi trời lạnh, nhưng bây giờ đã lạnh đầu?

Thấy ánh mắt ngờ vực của Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung họ khẽ một tiếng rồi buồn bã nói: “Sức khỏe ta kém…”“Điện hạ làm sao mà biết được chuyện An Tây?” Đây mới là mục đích chính của Thẩm Hi Hòa.

Tiêu Hoa Ung đã ngỏ ý muốn bắt tay với nàng, đã vậy nàng chẳng mất công suy nghĩ hay là cho người nghe ngóng làm gì, dứt khoát hỏi thắng cho xong. Thẩm Hi Hòa cảm thấy Tiêu Hoa Ung nhanh chóng biết tin chứng tỏ hẳn có người ở Tây Bắc, hoặc là cho người theo dõi Tiêu Trường Doanh, dù là thế nào cũng cho thấy trong tay Tiêu Hoa Ung có không ít thuộc hạ đắc lực.

Xét đến việc sau khi Tiêu Trường Doanh đến tìm nàng, Tiêu Hoa Ung mới có hành động, xem ra khả năng thứ hai lớn hơn.Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ tổ cản trở nhau, cách này phù hợp với kinh thành, với các địa phương khác nhưng không phù hợp với biên cương… khụ khụ khụ… Con người ai cũng có lòng ích kỷ… Có những kẻ tàn ác trục lợi… Chỉ khổ dân chúng nơi biên thùy…”

Trước khi có Thẩm Nhạc Sơn, Tây Bắc do sáu đô hộ phủ và đô đốc phủ chia quyền quản lý, tuy chưa từng bị quân giặc chiếm đất nhưng thường nổ ra xung đột, dị tộc dễ bị châm ngòi kích động, chiến loạn liên miên, bách tỉnh Tây Bắc khổ không kể xiết.

Sau khi Thẩm Nhạc Sơn trở thành Tây Bắc vương, sảu phủ đều thành trực thuộc, thống nhất phát triển Tây Bắc, văn võ đều hùng mạnh, nhờ vậy mới có thể thật sự khoan thư sức dân, tránh nạn binh đao.Hắn theo Thái tử điện hạ từ khi lên năm, điện hạ thông minh khéo léo, trên thông thiên 9văn dưới tường địa lý, văn võ song toàn, học cái gì cũng tiếp thu nhanh hơn người khác, thành ra hắn cứ ngỡ Tiêu Hoa Ung có thể dễ dàng học3 được bất cứ chuyện gì.

Không ngờ Tiêu Hoa Ung lại chịu thua con dao làm bếp!

Tiêu Hoa Ung nhìn mấy đầu ngón tay quấn đầy b8ăng gạc, ánh mắt cứng đờ, một lát sau mới bình thản lên tiếng: “Trời lạnh… khụ khụ khụ… Hồi bé lớn lên trong đạo quản, ta bị nẻ da, trời vừa chuyển lạnh… khu khụ khụ… là sẽ tái phát.”“Khụ khụ khụ… Làm phiền quận chúa rồi.” Tiêu Hoa Ung làm như chỉ mong có được công thức mà thôi.

Thiên Viên lanh lẹ bảo nội thị đi chuẩn bị giấy mực. Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt hỏi: “Hôm nay mạo muội quấy rầy, ngoài việc nói lời cảm tạ, ta còn một điều nghi ngờ.”

Tiêu Hoa Ung nói: “Quận chúa cứ hỏi…”Vậy là vì sức khỏe kém nên dễ tái phát?

Thẩm Hi Hòa nửa tin nửa ngờ nhưng không hỏi thêm về vấn đề này nữa: “Hôm nay ta đến là để tạ ơn điện hạ đã ra tay giúp đỡ.”

“Việc nhỏ mà thôi… Quận chúa không cần để bụng…” Giọng Tiêu Hoa Ung nghe thật yếu ớt, nói đến đây, hắn lại bóng gió, “Quận chúa… khụ khụ khụ… Món hoành thánh quận chúa nấu hôm qua… rất ngon.”Chủ tử nhà hắn vì muốn kiếm một bát hoành thánh do quận chúa làm mà… mặt dày quá thể:

Lời này mà truyền ra ngoài, chỉ e Cửu Chương ngày ngày vất vả hầu hạ chuyện ăn uống của điện hạ sẽ khóc cho mà xem!

Thẩm Hi Hòa không ngờ Tiêu Hoa Ung lại thẳng thừng đến thế, đành nói: “Để Chiêu Ninh viết công thức cho điện hạ.”Tây Bắc đông giáp Tần Châu, Tây giáp Lưu Sa, nam giáp Thục và Thổ Phiên, Bắc giáp Sóc Mạc, chỉ cần vượt qua Tây Bắc là có thể xông thẳng vào Trung Nguyên.

Vị Hoàng đế nào có thể yên tâm để vùng đất như vậy cho người khác cai quản đời đời? Nếu người đó là kẻ có dã tâm, làm vậy khác nào nuôi ong tay áo, khiến giang sơn lâm nguy?

“Tiêu diệt Đột Quyết, chỉnh đốn quân đội, cường hóa thân binh, dẹp yên nội chính.” Tiêu Hoa Ung nói với Thẩm Hi Hòa một câu.Thẩm Hi Hòa làm như không hiểu ý hắn: “Điện hạ không chê là tốt rồi.”

“Sao có thể chế được chứ.” Tiêu Hoa Ung vội bác bỏ, dẫn tới một cơn ho sặc sụa, một lúc lâu sau mới lắng xuống, “Thuở nhỏ ta rất thích ăn hoành thánh…khụ khụ khụ… Không biết tại sao khi ăn hoành thánh do người khác làm cứ có cảm giác… khụ khụ khụ… dầu mỡ quá.”

Thiên Viên:“…”Một người mới tám tuổi đã rời cũng như hắn lại có thể đạt được điều này, quả là nghe rợn cả người. “Điện hạ…” Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của hắn, “Nghĩ thế nào về Tây Bắc?”

Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười: “Tây Bắc vương dũng mãnh thiện chiến, thể tử anh dũng vô địch… khụ khụ khụ… Ngày nào Đột Quyết chưa bị diệt trừ, ngày ấy Tây Bắc chưa thể thiếu được mãnh tướng, văn võ chia nhau cai trị chưa phù hợp với Tây Bắc.”

“Bao năm qua, ba đại đô hộ phủ và ba đại đô đốc phủ vẫn cùng quản lý, chẳng tốt hay sao?” Thẩm Hi Hòa cười khẽ.“Không gạt quận chúa.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười yếu ớt, gương mặt nhợt nhạt nhìn là biết có bệnh, “Chỗ nào trong vương trạch cũng có người của ta.”

Thẩm Hi Hòa giật mình, hắn nói vương trạch chứ không phải Liệt vương phủ!

Ý hắn là phủ đệ của hoàng tử nào cũng có người của hắn!Tiêu diệt Đột Quyết, Tây Bắc không còn lo giặc ngoại xâm, chỉnh đốn quân đội thành một thể thống nhất, binh quyền tập trung vào tay Hoàng đế.

Tăng cường huấn luyện thần binh Kinh thành, xây dựng một đội quân hùng mạnh hơn cả quân Tây Bắc, như vậy thì dù kẻ thống lĩnh quân Tây Bắc có dã tâm cũng không có gan làm phản.

Dẹp yên nội chính ở Tây Bắc, cắt cử người thật sự hiểu về Tây Bắc đến cai quản, giao bách tính Tây Bắc cho quan viên đó. Nói rồi, Tiêu Hoa Ung lại thấp giọng nói tiếp: “Quan trọng là biết dùng người.” Nếu dùng đúng người, Tây Bắc sẽ được yên bình, lòng dân hướng về triều đình. “Đây không phải chuyện ngày một ngày hai.” Thẩm Hi Hòa khẽ than.

Nàng phải nhìn lại Tiêu Hoa Ung rồi, hắn là một vị Thái tử biết lo nghĩ cho giang sơn, trong lòng có khát vọng, nếu hắn có thể lên ngôi vua hẳn sẽ trở thành đấng minh quân được muôn đời ca tụng.

Xem ảnh 1

73.png

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play