*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tội danh lớn như vậy, chứng cứ lại vô cùng vững chắc, rõ rành rành là khiêu khích quân uy, Hữu Ninh để không thể không xử trảm.

Thẩm Hi Hòa 3không nghĩ việc này do Thái tử gây ra, xét toàn bộ sự kiện thì Thái tử giống một quân cờ trong đó hơn.Thiên Viên nhìn Tiêu Hoa Ung chòng chọc, trông hết sức đáng thương.

Tiêu Hoa Ung bèn nói: “Ba ngày nữa là đến tiệc sinh nhật ở Định vương phủ, cô đi có được không?”Bây giờ bệ hạ đang độ tráng niên, lộ diện quá sớm cũng không hay, người của hắn hãy còn trẻ tuổi bồng bột, cần được mài giũa một phen, chừng bảy tám năm nữa, bọn họ có thể đảm đương trọng trách.

Thiên Viên nghe mà há hốc mồm, có thể làm như vậy nữa sao?“Đi.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.

Đi gặp Tiêu Trường Thải một lần xem thế nào.“Lần này ta đã phơi bày dã tâm của lão Tử, UU chắc cũng sẽ hiểu lầm, nếu ta không đi, nhỡ sau này nàng tưởng lầm Hoa Phú Hải là lão Tử, rồi lão Tử phát hiện được và lợi dụng điều đó thì biết làm sao cho phải?” Tiêu Hoa Ung hùng hồn.

Thiên Viên: “…”“UU muốn đi mà.” Tiêu Hoa Ung khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng.

Mấy hôm trước, hắn nhận được tin tình báo từ Đào gia, thể mới biết nhũ danh của Thẩm Hi Hòa là UU, “Du lộc minh*.” hươu là loài vật lanh lợi mà lại thuần khiết, quả thật rất hợp với nàng.Nhưng sau khi phụ thân qua đời, Khúc Diễn Quang và Uyển Bình bá ở riêng, ba năm nay hắn về quê để tang phụ thân, thuê một căn nhà tranh, ngày ngày chăm sóc vườn dược liệu, đọc sách luyện chữ, không qua lại với ai.

Sau khi vụ việc Tuyên Bình hầu phủ khép lại, Hữu Ninh để trao trả tước vị bị cướp đoạt năm xưa cho Khúc Diễn Quang, đệ đệ hắn bị phản ba năm tù giam vì tội hối lộ mệnh quan triều đình.“Điều tra về Khúc Diễn Quang thử xem, biết đầu tìm được8 người đứng đằng sau âm mưu này.” Thẩm Hi Hòa ra lệnh cho Mạc Viễn.

Không riêng gì Thẩm Hi Hòa sai người điều tra về Khúc Diễn Quang, đến cả Hữu Ninh để cũng có suy nghĩ tương tự nàng, không, phải nói rằng người sáng suốt ở Kinh thành đều cho rằng Tuyên Bình hầu phủ đã bị theo dõi từ lâu, và người sắp đặt mọi chuyện chính là người đứng sau lưng Khúc Diễn Quang.Đám sói đói kia không xé xác hẳn mới là lạ!

“Ha ha ha…” Thấy mình đã thành công khiến cho Thiên Viên lạnh lòng, thiếu điều lấy thắt lưng treo cổ, Tiêu Hoa Ung cười ha hả, “Được rồi, được rồi, chức Hồng Lư tự khanh không phù hợp với người của chúng ta, lúc này phe nào đưa người vào cũng sẽ bị bệ hạ nghi ngờ cả.”Thiên Viên nhìn Tiêu Hoa Ung bằng vẻ mặt đau thương: “Thuộc hạ chắc chắn sẽ trông coi Đông cung cẩn thận.”

Tiêu Hoa Ung vừa lòng gật đầu: “Bảo bọn họ hỗ trợ Lễ bộ hữu thị lang thăng làm Hồng Lư tự khanh, rồi đề bạt Lại bộ lang trung thành Lễ bộ hữu thị lang, sau đó sắp xếp cho người của chúng ta nhậm chức Lại bộ lang trung, nhân đây để Hồng Lư tự khanh tận nhiệm đưa người của chúng ta vào Hồng Lư tự làm chủ bộ là được.”Thẩm Hi Hòa chợt nhíu mày, nàng vẫn luôn cho rằng người đóng giả Hoa Phú Hải hẳn phải là một người thường xuyên đi đây đi đó, có thể kết giao bằng hữu khắp bốn bể năm châu, kể ra thì Định vượng điện hạ rất phù hợp với các tiêu chí đó.

Nghĩ đến chuyện hắn từng đùa muốn cưới mình, Thẩm Hi Hòa lại thấy tiếc thay cho Diệp Vãn Đường.Bởi vì chuyện này có liên quan đến h1ắn, mà hắn sống chết thế nào còn chưa biết, thành ra không ai dám xin tha cho Trần Trọng, đến khi việc Trần Dực phạm tội và Trần Trọng tham ô lộ ra9, càng không có ai dám cầu xin.

Nếu không dính líu đến Thái tử, dù có bị tố cáo tội danh nào khác thì cũng sẽ có người đòi điều tra cẩn thậ3n, từ đó Hữu Ninh để có thể cân nhắc ý kiến của bọn họ, tiện thể kéo dài thời gian.Cứ tiếp tục thế này thì không biết người khác thế nào chứ hẳn sẽ bị chủ tử giày vò đến chết mất thôi.

Tiêu Hoa Ung nhìn thoáng qua gương mặt nhăn nhó như trái mướp đắng của Thiên Viên, đưa tay xoa đầu: “Cô sẽ không đi với thân phận Thái tử.”Sau khi quay lại Uyển Bình bá phủ, Khúc Diễn Quang chỉ tập trung ôn luyện chuẩn bị đi thi, không ra khỏi nhà nửa bước, cũng chẳng tiếp xúc với ai. “Quận chúa, thuộc hạ điều tra được căn nhà tranh của Khúc Diễn Quang chỉ cách trang viên của Tứ hoàng tử, Định vượng điện hạ một ngọn núi, đi đường mất không đầy nửa canh giờ” Thẩm Hi Hòa hỏi: “Huynh nói ai cơ?” “Tứ hoàng tử, Định vượng điện hạ.” Mạc Viễn đáp.

“Không ngờ lại là hắn…” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên nhưng thấy cũng hợp lý, trong đôi mắt lạnh nhạt thoáng vẻ đáng tiếc.Điện hạ nhà hắn thật là mâu thuẫn, khi gặp quận chúa thì hết sức cảnh giác, không để lòi đuôi chuột.

Khi quận chúa không ở bên, hắn lại cảm thấy quận chúa yếu ớt, ngây thơ mà lại lương thiện, ai cũng có thể khi dễ nàng. Rốt cuộc sao lại thế?Thiên Viên: “II”

Thiên Viên ngẩng phắt đầu lên, không màng tôn ti gì nữa, thấy Tiêu Hoa Ung không giống đang đùa thì không khỏi tuyệt vọng, nhưng vẫn cố vùng vẫy lần chót: “Điện hạ, rõ ràng ngài từng nói chức Hồng Lư tự khanh nên đổi người, vừa lúc ngài cũng cần đến…”“Điện hạ, chức Hồng Lư tự khanh hiện đang bỏ trống, ngài nên ngẫm lại xem để ai giữ vị trí này đi.” Điện hạ nên quan tâm đến chính sự nhiều hơn, đừng nghĩ quá nhiều về quận chúa kẻo lại thấy sắc mờ mắt!

“Cô nói muốn giành vị trí này khi nào chứ?” Tiêu Hoa Ung hỏi.Nghe vậy, Thiền Viện không rầu rĩ nữa, nhưng vẫn ra sức khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài đi làm gì cơ chứ?”

Trong vụ việc lần này, Tiêu Hoa Ung tính kể cả bản thân, biến mình thành một quân cờ để gắp lửa bỏ tay người, đẩy Định vượng ra đầu sóng ngọn gió, hiện tại chỉ e ai cũng cho rằng Tiêu Trường Thái vốn luôn xa rời thế sự lại là kẻ đáng sợ nhất.“Buổi tiệc sinh nhật lần này của nhà lão Tứ hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây, cô cũng muốn đi dự tiệc.” Vừa tiễn ngày đi xong, Tiêu Hoa Ung nằm trên giường bệnh, một tay gối đầu, buồn chán nhìn chằm chằm nóc man.

Thiên Viên bủn rủn tay chân, lập tức quỳ xuống: “Điện hạ, ngài tha cho thuộc hạ đi mà.”Hắn không tham dự chuyện triều chính, Hữu Ninh để mấy lần phong chức quan cho hắn nhưng đều bị hắn từ chối, một năm có quá nửa thời gian không ở trong Kinh mà cùng Diệp Vãn Đường đi khắp các nơi ngao du sơn thủy.

Diệp Vãn Đường và Cổ Thanh Chi tuy tính tình khác biệt nhưng lại khá hợp nhau, nàng ta từng nhiều lần cảm khái về vận may của mình với Cố Thanh Chi.Hắn muốn nhắc nhở chủ tử mình một phen, nếu quận chúa dễ bị lừa như vậy, liệu điện hạ có còn thích nàng đến thế không? Có cần dè dặt từng li từng tí hay không?

Hắn thừa nhận Định vượng điện hạ cũng là các giá thành tinh đã tu hành nghìn năm, nhưng nếu đối đầu với quận chúa thì chưa biết được ai sẽ chịu thiệt đầu!Tiêu Hoa Ung nói hết sức dõng dạc: “Cô không nói thế.”

Thiên Viên xây xẩm mặt mày, hắn đã truyền lệnh cho phụ tá và tùy tùng của chủ tử như thế, mọi người đã ra tay xong xuôi, chỉ đợi đến lúc luận công ban thưởng, bây giờ chủ tử nhà mình chơi xấu, chẳng phải hắn sẽ thành người gánh tội thay? Mọi người sẽ cho là hắn truyền mệnh lệnh giả?(*) Trích bài thơ “Lộc minh 1” trong Kinh Thi. Câu này có nghĩa là “Tiếng hươu êm dịu.”

Thiên Viên cố nén nước mắt, mỗi lần gặp gỡ quận chúa hoặc là chuyện gì có liên quan đến quận chúa, điện hạ của hắn lại giống như bị ma nhập.“Quận chúa, ba ngày sau Định vương mở tiệc tại vương phủ để mừng sinh nhật Định vương phi, quận chúa có định đi không?” Nếu là trước kia, Bích Ngọc sẽ tự động gạt đám thiệp mời này sang một bên, vì Thẩm Hi Hòa đã dặn cử từ chối hết.

Hôm nay, Mạc Viễn nhắc đến Định vượng điện hạ nên Bích Ngọc mới sực nhớ ra.Tứ hoàng tử Định vương Tiêu Trường Thái được mọi người công nhận là một hoàng tử chỉ thích non xanh nước biếc, tiêu dao tự tại, không quan tâm đến chính trị.

Định vương phi Diệp Vãn Đường từng là một trong chín tài nữ của kinh thành, phu thê ân ái khiến bao người ghen tị.Làm thế, bệ hạ còn biết ai là người của ai được nữa?

Xem ảnh 1

62.png

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play