Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Thẩm Hi Hòa đứng trước cửa thùy hoa, thấy Tiêu Hoa Ung đang ngồi bên bàn đá, quay lưng về phía nàng. Hẳn khoác áo choàng dày màu đen, cổ áo v3iền lông cáo trắng như tuyết, buộc tóc bằng ngọc quan, mái tóc dài đen óng được buộc gọn. Xung quanh hắn, hoa quế nở rộ, hương thơm ngào ngạ1t.

Hôm nay trời râm, vầng dương e ấp nấp sau mây, ánh nắng dìu dịu rọi vào người hắn, chỉ nhìn theo bóng lưng cũng thấy đẹp như tran9h vẽ.

Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa quế li ti rơi lả tả, Thẩm Hi Hòa giơ tay hứng lấy một bông hoa rơi về phía mình, cất bước3 đi đến chỗ Tiêu Hoa Ung.“Quận chúa… khụ khụ khụ… đa lễ.” Tiêu Hoa Ung nhanh tay đỡ nàng dậy, có điều dường như hắn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ chìa tay ra để tỏ thái độ rồi lại rụt tay về, “Mời… quận chúa ngồi.”

Thẩm Hi Hòa ngồi đối diện Tiêu Hoa Ung, hôm nay gió mát, nàng cũng mặc áo choàng, có điều áo choàng của nàng mỏng hơn của Tiêu Hoa Ung nhiều.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt Tiêu Hoa Ung tải nhợt hơn trước, nước da trắng bệch, ánh mắt hiền hòa kia cũng không còn thần thái thường ngày, mí mắt khép hờ càng tôn lên vẻ biếng nhác của nốt ruồi nơi khóe måt.Thiên Viên dòng tai lắng nghe, đợi xem chủ tử nhà mình sẽ bịa chuyện thể nào cho hợp lý.

Phải biết rằng nếu lần này Tiêu Hoa Ung không nói được chuyện gì khiến Thẩm Hi Hòa cảm thấy đáng để đi một chuyến, lần sau muốn lừa nàng đến là không có khả năng, đồng thời còn hạ thấp mức độ coi trọng của Thẩm Hi Hòa dành cho Tiêu Hoa Ung.

Tiêu Hoa Ung vốn định nói với Thẩm Hi Hòa việc khác, có điều vừa rồi hắn thấy được một ước ao thoáng hiện trong mắt nàng, thể là bèn đổi ý: “Sắp đến tết rồi… khụ khụ… quận chúa có muốn gặp người nhà không?”Dịp này, đến cả Tây Bắc cũng có tục đăng cao, ở Kinh thành còn náo nhiệt hơn, uống rượu hoa cúc, ăn bánh ngọt, căm thù du, cài hoa cúc, đăng cao đều là những việc không thể thiếu. Với tình trạng sức khỏe của Tiêu Hoa Ung, uống rượu hoa cúc và đăng cao là chuyện không tưởng, đến cả bánh gạo cũng không thể ăn nhiều.

“Đăng cao không nhất thiết là lên núi hay tháp cao.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nói, “Ta ốm yếu từ bé, mỗi lần đến tết Trùng Cửu, phụ thân và a huynh sẽ cùng ta đi lên thành lầu của quan ải Tây Bắc…”

Một bên là cảnh bách tính trong thành giăng đèn kết hoa đón tết, tiếng cười nói rôm rả, một bên là sa mạc mênh mông chặn bước man di ngoại tộc.Nam nhân thoát trông có vẻ ốm yếu này giống như hoa quế, hương thơm trong trẻo nhưng lại lan xa.

“8Quận chúa.” Thiên Viên nhìn thấy Thẩm Hi Hòa bèn làm lễ trước.

Tiêu Hoa Ung đứng dậy xoay người lại, Thẩm Hi Hòa đi đến chỗ hắn, nhẹ nhàng làm lễ.sẽ nhận đó bắt thóp bọn họ, tiến hành thanh trừng Tây Bắc.

“Điện hạ…” Lúc này đây, Thẩm Hi Hòa có phần cảm kích Tiêu Hoa Ung, không cần biết có tình cảm hay không, nhưng hắn thật lòng quan tâm nàng. “Ta có thể xin bệ hạ ban ân chỉ…” Tiêu Hoa Ung mỉm cười với Thẩm Hi Hòa đầy ấm áp, “Khụ khụ… Có điều chỉ được một người thôi.”

Đây là một ân tình lớn lao. Hữu Ninh Để luôn muốn thể hiện sự sủng ái dành cho Tiêu Hoa Ung, bao nhiêu năm nay hắn mới mở miệng cầu xin một lần, chắc chắn Hữu Ninh Để sẽ đồng ý.Nàng cũng muốn tự mình trải nghiệm cảm giác đứng trên thành lâu, dù rằng nàng muốn đi cùng a huynh hơn.

Tiêu Hoa Ung đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị từ chối, nào ngờ Thẩm Hi Hòa lại đồng ý ngay, làm hắn mừng rỡ không thôi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên sắp xếp thế nào.

Thiên Viên đứng bên cạnh im lặng nhìn trời xanh.Đã bảo chỉ khỏe lại một ngày cơ mà?

Niềm vui sướng của Tiêu Hoa Ung quá lộ liễu, Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị hỏi: “Điện hạ mời ta đến đây là có việc gì muốn dặn dò?”

Nào có gì cần dặn dò chứ? Chẳng qua hắn chỉ muốn gặp nàng mà thôi.Thẩm Hi Hòa vừa ngồi xuống, người hầu bèn bưng điểm tâm lên, nào là bánh trôi ngọc lộ, bánh cuộn thùng, bánh gạo…

Món cuối cùng được bưng lên là bánh gạo, Tiêu Hoa Ung cụp mắt nhìn đĩa bánh gạo trên bàn: “Sắp tới tết Trùng Dương… Khụ khụ… Ta sợ không ăn tết được… bèn sai nhà bếp làm… khụ khụ… bánh gạo, cùng quận chúa thưởng thức… Xem như ăn tết sớm…”

Tết Trùng Dương, trong Kinh nhà nào cũng ăn bánh gạo.Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An nghĩ đủ cách để nàng được vui, mỗi dịp lễ tết, thấy các nữ lang có thể đường hoàng dạo chơi, giục ngựa phi nước đại, bọn họ lại dè dặt từng li từng tí, sợ nàng buồn lòng.

Một năm nọ, Thẩm Hi Hòa bị phong hàn đúng dịp Nguyên Tiêu, nhưng trước đó nàng đã hẹn Thẩm Vân An cùng nhau đi xem hoa đăng. Nói thế nào Thẩm Nhạc Sơn cũng không cho nàng ra ngoài, nàng bèn giận dỗi, mặt nhăn mày nhó.

Khi nàng lành bệnh, Thẩm Vân An không màng thân phận thế tử tôn quý, gõ cửa từng nhà xin bọn họ đêm đó hãy thắp hoa đăng, rồi dẫn nàng lên cổng thành ngắm cảnh cả thành thắp hoa đăng vì nàng, thể mới dỗ nàng vui lên được.Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoa Ung chăm chủ.

Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An phải trấn thủ Tây Bắc, không có chiều chỉ không được rời khỏi Tây Bắc nửa bước, đây chính là lý do vì sao lúc ở huyện Lâm Tương, mạng sống Thẩm Hi Hòa như chỉ mành treo chuông mà Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An dù rất lo cũng chỉ có thể viết thư và cho người đến hỏi thăm.

Có quá nhiều người theo dõi Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An, một khi bọn họ bí mật rời khỏi Tây Bắc, chỉ e ngay lập tức sẽ có kẻ phát động chiến loạn, sau đó tố cáo bọn họ tự tiện rời khỏi vị trí, Hữu Ninh ĐểNhững ký ức này chỉ cần nhớ đến lại thấy ngọt ngào.

“Đứng trên thành lậu của hoàng thành cũng có thể nhìn khắp cánh phồn hoa của kinh thành… khụ khụ…” Tiêu Hoa Ung vội nói, “Nếu tết Trùng Dương ta vẫn khỏe, liệu có thể… khụ khụ… cùng quần chúa đi lên thành lâu được chăng?”

Thẩm Hi Hòa giật mình bừng tỉnh khỏi hồi ức xa xăm, cười nhạt: “Được.”Nhưng đối với Thẩm Hi Hòa lại không đơn giản thể, nàng muốn gặp Thẩm Vân An một lần để nói cho hắn biết dự định của mình, đồng thời tìm hiểu sâu hơn về những tai mắt của Thẩm gia tại Kinh thành thông qua Thẩm Vân An.

Nếu thiếu nợ Tiêu Hoa Ung lần này, chỉ e nàng khó lòng trả ơn được. Cân nhắc trước sau, Thẩm Hi Hòa vẫn quyết định thiếu món nợ ân tình này: “Chiêu Ninh tạ ơn điện hạ thông cảm, Chiêu Ninh muốn gặp a huynh.”

“Quận chúa đồng ý lên thành lâu với ta… khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung mỉm cười mãn nguyện, “Ta xin bệ hạ ban ân chỉ cũng chẳng đáng gì…”

“Không đầu, cùng điện hạ lên thành lậu chỉ là việc nhỏ…”

“Xin ân chỉ cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi… khụ khụ…” Tiêu Hoa Ung ngắt lời Thẩm Hi Hòa, “Đối với hai ta đều là việc nhỏ, nhưng đều đáng quý cá… khụ khụ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play