Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Thẩm Hi Hòa đã suy đoán xem Tiêu Hoa Ung gặp mình vì muốn nói chuyện gì, nhưng không tài nào đoán được hắn vừa mở miệng đã nói xấu Tiêu Trường Du.

“Thái tử điện hạ, Chiêu Ninh và Lục điện hạ còn chưa gặp mặt.” Thẩm Hi Hòa nhỏ giọng nói.

Tiêu Hoa Ung đặt hờ nắm tay lên môi, ý có rèm châu ngăn cách, hắn khẽ nhếch môi rồi mới lên tiếng, giọng vẫn yếu ớt như cũ: “Chưa gặp không có nghĩa là sau này không gặp… Khụ khụ khụ… Quận chúa, Lục ca đã sớm có người trong lòng, quận chúa phải dè chừng đây.”

Dường như hắn đã dốc hết sức lực để thốt ra câu đó, nói xong thì mệt mỏi nằm xuống.

Thẩm Hi Hòa có thể nghe được tiếng hít thở nặng nhọc đầy gian nan của hắn.

Thẩm Hi Hòa cũng không biết nên trả lời thế nào, sợ quấy nhiễu hẳn.

Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đặn của Tiêu Hoa Ung vang lên.

Thiên Viên lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Hi Hòa, đưa tay làm dầu mời, Thẩm Hi Hòa theo hắn rời khỏi tẩm điện.

“Quận chúa, hôm kia Lục điện hạ lấy cớ chơi đá cầu để tiếp cận quận chúa, Thái tử điện hạ không nói toạc ra mà chỉ âm thầm truyền tin cho Lục điện hạ, cứ ngỡ Lục điện hạ đã từ bỏ ý định, không ngờ.”

Thiên Viên suy nghĩ lựa lời rồi nhỏ giọng nói với Thẩm Hi Hòa: “Thái tử điện hạ hay tin Lục điện hạ nhiều lần nghĩ kế tiếp cận quận chúa, thế nên sáng nay mới gọi Lục điện hạ đến Đông cung hỏi chuyện, thể rồi nảy sinh mâu thuẫn với Lục điện hạ.”

Thì ra Tiêu Hoa Ung mời Lục điện hạ Tiêu Trường Du đến Đông cung để chất vấn rốt cuộc Tiêu Trường Du có mục đích gì đối với nàng.

Tiêu Hoa Ung biết Tiêu Trường Du đã có người trong lòng mà vẫn muốn tiếp cận nàng, hắn vì muốn che chở nàng nên mới nổi giận. Tiêu Hoa Ung xưa nay bị cô lập vì được Hoàng thượng và Thái hậu yêu thương, nay nàng đưa phần chứng cứ kia cho hắn, vốn cũng là có mục đích riêng, nhưng hắn lại vì chút ấm áp đó mà coi trọng nàng đến thể ư?

Hợp tình hợp lý, nhưng Thẩm Hi Hòa không muốn tin, Nàng là người luôn chú trọng quan hệ lợi ích hơn là tình cảm, chỉ có lợi ích tuyệt đổi mới có thể ràng buộc người ta về cùng một phía.

Tình cảm chẳng qua là thứ hư vô mờ ảo, gió thổi là tan.

Nhưng Tiêu Hoa Ung tức giận hộc máu, đầu thế nào là giả vờ chứ?

Trong cung có bao nhiêu là ngày, nếu Tiêu Hoa Ung không giả vờ, chẳng lẽ lại vì lấy được thiện cảm của nàng mà hộc máu thật?

Thẩm Hi Hòa không cho rằng mình quan trọng đến thế.

Vị Thái tử này khiến Thẩm Hi Hòa cảm thấy rất mâu thuẫn.

Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy hắn là bậc quân tử rộng lượng phóng khoáng, lòng dạ chân thành.

Thẩm Hi Hòa vốn tính đa nghi, lúc nào cũng có đôi điều ngờ vực vô căn cứ, nàng dùng phương thức hoài nghi người khác mình thường dùng để dò xét vị hoàng Thái tử này nhưng lại không đoán được mục đích của hắn.

“Người trong lòng Lục điện hạ là ai?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

Thiên Viên rối rắm, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói với Thẩm Hi Hòa trên đường đưa nàng ra khỏi tẩm cung: “Là Biện đại gia, vũ cơ trong cung.”

Biện Tiên Di ư, Tiêu Trường Du cũng có mắt nhìn người đấy chứ. Chín tài nữ của Kinh thành năm ấy đã có bốn người hưởng tiêu ngọc vẫn, trong đó có Cố Thanh Chi.

Biện Tiên Di cũng là nữ nhi nhà quan lại, tài mạo song toàn, tiếc thay tổ phụ phạm trong tội, nàng ta bị sung vào cung Dịch Đình*, có điều nhờ vào tài hoa của bản thân mà từ tội tịch biển thành nhạc tịch.

(*) Nơi ở của cung nữ và gia quyền của quan lại phạm tội làm lao dịch trong hoàng cung. Giờ nàng ta làm trong Giáo Phường Tư, năm nay đã mười tám xuân xanh, sắp đi hết tuổi xuân của người thiếu nữ.

(*) Nơi phụ trách biểu diễn ca múa nhạc trong các dịp lễ lạc, nghênh đón khách quý trong cung.

Tiêu Trường Du mãi chưa chịu thành thân, thì ra là vì đợi nàng ta, kể cũng đáng giá.

Thẩm Hi Hòa mỉm cười sâu xa, sau đó rời khỏi Đông cung, tấm khăn choàng màu xanh nhạt của nàng phất phơ trong gió.

Rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Tiêu Hoa Ung phải tốn công sức đến thể để nhắc nhở nàng.

Ra khỏi Đông cung, Thẩm Hi Hòa không xuất cung ngay mà đến cung Dịch Đình một chuyến.

Nơi đây hầu hết đều là gia quyến của quan lại phạm tội, nàng nói muốn gặp Cổ Tắc Hương, người từng thư từ qua lại với nàng mấy năm bằng bồ câu đưa thư.

Đương nhiên quản sự không dám cản trở.

Đây là lần đầu Cổ Tắc Hương gặp Thẩm Hi Hòa, nàng búi tóc theo kiểu bách hợp tinh xảo, cài bộ diệu bằng ngọc nạm vàng, xâu chuỗi đong đưa lấp la lấp lánh, làm nổi bật gương mặt như thiên tiên, khóe mắt đuôi mày dán hoa điền bằng trân châu, khắc họa nét đẹp thanh nhã thoát tục.

“Nô tỳ thỉnh an quận chúa.” Cố Tắc Hương làm lễ đúng quy củ. “Cố Tiểu Ngư.” Thẩm Hi Hòa tự mình đỡ nàng ta dậy.

Cố Tắc Hương nhìn Thẩm Hi Hòa đầy kinh ngạc, trên đời này chỉ có một người gọi nàng ta là Cổ Tiểu Ngư, đó là Thẩm cô nương, bạn tâm thư của nàng ta.

Thẩm cô nương…

“Là quận chúa đó ư…”

“Đúng thế, là ta.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Chỗ ta còn thiếu một nha đầu lanh lợi, cô có muốn không?”

Tuy Cố Tắc Hương là con cái của tội thần, hiện giờ đang là tội tịch, phải làm những việc nặng nhọc trong cung, nhưng nếu nàng muốn xin một người, Hữu Ninh để sẽ chấp nhận chút yêu cầu vặt vãnh ấy.

Nếu đi theo Thẩm Hi Hòa, nàng ta sẽ thành nô tịch, đợi vài năm nữa Thẩm Hi Hòa sẽ tìm dịp xóa nô tịch cho nàng ta, nàng ta có thể trở thành dân lành lần nữa.

Cặp mắt to tròn của Cố Tắc Hương bỗng đong đầy nước mắt, nàng ta vừa khóc vừa cười, đau thương đan xen với thù hận, nước mắt cứ thế lăn dài, cuối cùng cắn môi thật chặt, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Cổ Tắc Hương quỳ phịch xuống trước mặt Thẩm Hi Hòa, cung kính cúi đầu thật thấp: “Quận chúa, nô tỳ không muốn đi.”

Thẩm Hi Hòa lăng lặng nhìn nàng ta trong giây lát rồi khẽ thở dài, lại cúi người đỡ nàng ta dậy: “Cô nghĩ kỹ chưa?” Phụ nữ trong cung có cơ hội rời đi mà không chịu thì chỉ có một mục đích, đó là trở thành người phụ nữ của Hoàng đế “Nghĩ kỹ rồi, chưa bao giờ nghĩ kỹ như lúc này.”

Cố Tắc Hương kiên quyết lạ thường, “Ân tình của quận chúa hôm nay, Tắc Hương khắc sâu trong tâm khảm, sau này nếu có thể báo đáp, Tắc Hương quyết không ngại khó khăn.”

“Không cần phải thể, với ta mà nói chẳng qua chỉ là tiện tay thôi.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.

“Đối với quận chúa chỉ là tiện tay, nhưng với Tắc Hương thì đó là cứu người trong lúc nguy cấp.” Mắt Cổ Tắc Hương vẫn rưng rưng. “Cuối cùng ta vẫn đến muộn.” Thẩm Hi Hòa than khẽ. Cố Tắc Hương cắn môi, mắt ngấn lệ mà lắc đầu, sau đó lùi lại một bước hành lễ với Thẩm Hi Hòa rồi quyết đoán quay vào cung Dịch Đình, không hề ngoái đầu lại.

Gió thu vờn quanh, hương quế nồng nàn, hoa rơi lả tả, bóng hình xinh đẹp thướt tha.

Cố Tắc Hương quả là một mỹ nhân, kiên cường bất khuất hệt như cây quế bên ngoài cửa cung Dịch Đình vậy. “Bích Ngọc, bảo người chuẩn bị” Nàng cũng chỉ có thể làm được chừng ấy cho Cổ Tắc Hương.

Thẩm Hi Hòa không đưa Cố Tắc Hương đi được, lúc xuất cung, nàng thấy Tiêu Trường Du vẫn quỳ đó, lập tức cho xe ngừng lại.

Tử Ngọc cho ô cho nàng, nàng thong dong đi đến trước mặt Tiêu

Trường Du. Tiêu Trường Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên nhưng không có tình cảm hay dịu dàng trong đó.

“Lục điện hạ, ngài có biết Chiêu Ninh là người thế nào không?” Thẩm Hi Hòa cụp mắt, ánh mắt lạnh băng: “Ta chỉ thích để người ta làm việc cho mình, không cho phép bất cứ kẻ nào lợi dụng ta.”

Nàng khẽ nhếch môi cười nhạt rồi đi lướt qua mặt hắn, tặng hắn một câu.

“Một là ta giết Biện Tiên Di, hai là hai người đợi ta chết đi rồi hạnh phúc bên nhau, Lục điện hạ có muốn thử xem cái nào sẽ diễn ra trước không?”

Giọng nàng trong trẻo như ngọc, khiến anh dương gay gắt mùa thu bỗng chốc lạnh đi, sống lưng Tiêu Trường Du chợt lạnh toát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play