Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Quả thật, Mục Nỗ Cáp đã bị Tiêu Hoa Ung dồn vào đường cùng. Tiêu Hoa Ung còn sống ngày nào, hắn còn bị truy

sát gắt gao ngày ấy. Đến 3bây giờ hắn mới nhận ra thể lực của vị Thái tử này trải dài khắp trời Nam đất Bắc, còn

đáng sợ hơn cả hoàng đế.

Hoàng để chỉ1 có thể ra lệnh cho các lực lượng công quyền ở địa phương, còn tình hình của Mục Nỗ Cáp lại khác,

dù hắn có trốn đi đâu cũng sẽ bị t9ruy đuổi bởi đủ hạng người ở nơi đó. Từ ngày rời Kinh đến nay, hắn chưa có

được một giấc ngủ ngon.

Mục Nỗ Cáp hận không thể 3băm vằm Tiêu Hoa Ung thành muôn nghìn mảnh, nay có người tìm gặp hắn, muốn

bắt tay với hắn đối phó Tiêu Hoa Ung, sao hắn có thể bỏ l8ỡ cơ hội này được?

Mục Nỗ Cáp quay về Kinh, nhờ có đối phương sắp xếp, hắn thuận lợi vung tiền mua chuộc sử giả hộ tống cống

phẩm của Dương Châu và trà trộn vào đội ngũ tiến công. Đối phương còn tiết lộ cho hắn động tĩnh gần đây của

Tiêu Hoa Ung, hi vọng hắn sẽ nóng máu làm liều, chơi Tiêu Hoa Ung một vố đau, khiến Tiêu Hoa Ung để lộ

chuyện mình biết võ, nhưng hắn không ngốc.

Mục Nỗ Cáp ấp ủ một âm mưu kỳ công hơn thế, đó là dùng chiêu liên hoàn kể. Kế thứ nhất là thông qua chút tin

tình báo ít ỏi để đoán được động tính của Tiêu Hoa Ung, từ đó chôn hương cụ thủ ở đồng hoa đỗ quyên trên núi.

Hôm ấy thời tiết cũng thuận lợi, gió thổi ngược chiều, đúng ra Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa sẽ khó lòng phát

hiện được, cũng không biết xung quanh đang có thú dữ kéo tới.

Tiếc là cuối cùng Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa vẫn phát hiện khá sớm, nhờ đó mà thoát nạn.

Tuy vậy, ngay từ đầu Mục Nỗ Cáp đã đoán khả năng Tiêu Hoa Ung bỏ mạng ngay kế đầu tiên chỉ có ba phần

mười, nên khi Tiêu Hoa Ung thoát nạn, hắn cũng không quá thất vọng.

Ngay sau đó, Mục Nỗ Cáp triển khai kế thứ hai. Chắc chắn Tiêu Hoa Ung sẽ nhanh chóng hay tin hằn đã về Kinh,

sau đó điên cuồng tìm cách trả thù. Hẳn sẽ ẩn nấp thật kín đáo rồi cố tình để lộ chút dấu vết cho Tiêu Hoa Ung, còn

mình thì ngồi đây ôm cây đợi thỏ, xung quanh chân thật nhiều thuốc nổ, hương dạ thủ và vô số cạm bẫy để đón

tiếp Tiêu Hoa Ung.

Khi một đội nhân mã đông đảo truy kích tới nơi, sắc mặt Mục Nỗ Cáp thoáng chốc trở nên nghiêm trọng.

Hắn biết Tiêu Hoa Ung không dám ngang nhiên triệu tập lượng lớn binh mã vây bắt mình giữa ban ngày ban mặt.

Mục Nỗ Cáp nấp trong góc khuất nhìn ra, thấy thủ lĩnh của đội ngũ là một vị tướng quân của Kim Ngô vệ, hắn biết

mình đã đánh giá thấp tài trí của Tiêu Hoa Ung. Không biết Tiêu Hoa Ung đã dùng cách gì để Hữu Ninh đế hạ lệnh

cho quan quân truy sát hắn.

Các cạm bẫy Mục Nỗ Cáp bố trí khiến không ít binh sĩ của Kim Ngộ vệ bị thương, lại thêm không ít thủ dữ kéo tới

do bị hương dụ thú thu hút khiến bọn họ bị trì hoãn, rồi thì thuốc nổ chôn dưới đất phát nổ cũng làm nhiều binh sĩ

bị loại khỏi vòng chiến, nhưng ngoài Kim Ngô vệ ra còn có binh sĩ từ một vệ khác tiếp viện. Xem ra Tiêu Hoa Ung

đã điều động quân số lớn nhất có thể, Mục Nỗ Cáp ước tính lượng cạm bẫy mình đã bố trí không đủ ngăn cản đại

quân của Hữu Ninh đế.

May mà hắn đã chừa cho mình một con đường lùi. Mục Nỗ Cáp hối hả chạy lên đỉnh núi, nhảy thẳng xuống vách

núi giữa cơn mưa tên. Dưới vực là mây mù lượn lờ, nhưng hắn đã buộc sẵn ở đây một sợi dây thừng chắc chắn, có

dây leo quấn quanh ngụy trang, không sợ rơi xuống vực.

Mục Nỗ Cáp lần theo dây thừng bò xuống vách núi, lưng chừng vách núi có một con đường cheo leo hiểm trở, hắn

hối hả chạy theo lối này, đi xuyên qua hang sâu mới thoát được.

Trong quá trình chạy trốn, Mục Nỗ Cáp trúng một mũi tên. Vất vả lắm mới thoát được truy binh về đến nơi ẩn náu,

Mục Nỗ Cáp vừa mở cửa ra đã bị một cây chùm bắn lén. Hẳn ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hi Hòa đang cười khanh

khách nhìn mình.

“Lâu rồi không gặp, Mục Nỗ Cáp vương tử”

Giọng nàng trong trẻo như tiếng suối róc rách nhưng không hề đem lại cảm giác khoan khoái dễ chịu của nước

suối. Mí mắt Mục Nỗ Cáp nặng trĩu, ngã khuyu tại chỗ.

Tiêu Hoa Ung tươi cười bước vào, vừa đi vừa vỗ tay, cất lời khen ngợi thật lòng: “UU quả là khiến ta phải bồi

phục.”

Hắn điều động toàn bộ nhân lực cũng không tìm được chỗ ẩn náu của Mục Nỗ Cáp, vậy mà Thẩm Hi Hòa chỉ cần

mỗi con mèo Đoản Mệnh đang ôm trong lòng đã tìm được nơi đây.

Đoản Mệnh là linh miêu, vốn có khứu giác nhạy bén, hơn nữa một năm nay còn được Thẩm Hi Hòa huấn luyện đặc

biệt nên có thể phân biệt các mùi hương rất chuẩn xác, trừ một số loại hương có thành phần tương tự hoặc mùi

hương na ná nhau thì nó mới chịu thua, nhưng đối với nó thì mùi hương của hương cụ thủ khá đặc thù, rất dễ phân

biệt, kể cả khi chứa trầm hương.

Thẩm Hi Hòa căn cứ vào bản ghi chép tình hình mua bán hương liệu để xác định cửa hàng hương liệu nào đã bán

hàng cho người của Mục Nổ Cáp, rồi từ đó lần ra một chuyên gia điều chế hương nghèo túng. Nhờ có manh mối do

người này cung cấp mà bọn họ tìm được đến đây. ở đây không có các cửa hàng hương liệu, cũng không có đám

đông ai nấy xông hương sực nức, là nơi lý tưởng để Đoản Mệnh phát huy sở trường.

Trong lúc người của Hữu Ninh đế truy sát Mục Nỗ Cáp thì hai người họ tìm đến đây. Tiêu Hoa Ung phụ trách dọn

dẹp chướng ngại vật, hắn muốn biết đồng lõa của Mục Nỗ Cáp có bí mật mai phục ở đây để bảo vệ Mục Nỗ Cáp

hay không.

Rõ ràng bọn chúng không tin tưởng lẫn nhau, nơi đây chỉ có mình Mục Nỗ Cáp. “Điện hạ nghĩ vì sao Mục Nỗ Cáp

lại dễ dàng rơi vào tay chúng ta như vậy?” Sau khi lên xe ngựa, Thẩm Hi Hòa ngước mắt hỏi Tiêu Hoa Ung đang

ngồi bên cạnh mình.

“Đương nhiên là do mưu trí của UU” Tiêu Hoa Ung ca ngợi không tiếc lời.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu mỉm cười sau đó lắc đầu: “Không phải là do bọn chúng không tin tưởng nhau”

Nếu Mục Nỗ Cáp tin tưởng đối tượng hợp tác nhiều hơn chút, nơi này mà có người canh gác thì khi trốn về đây sẽ

có người thông báo cho hắn rằng nơi này không còn an toàn. Nhưng hắn không tin tưởng, thậm chí còn đề phòng

đối phương, quyết định đơn độc tác chiến nên mới rơi vào nông nỗi như bây giờ. Có điều đứng trên lập trường của

Mục Nỗ Cáp thì hắn làm vậy là đúng, ai biết được người kia là bạn hay thù. Đối với người kia, hắn mãi mãi chỉ là

một kẻ dị tộc, có thể bị hi sinh bất cứ lúc nào.

“UU muốn nói hai ta phải lấy đó làm gương à?” Tiêu Hoa Ung hỏi bằng giọng điệu điềm đạm.

Thẩm Hi Hòa biết hắn lại giận nữa rồi, hắn không thích nàng xem quan hệ giữa hai người là đôi bên hợp tác, hôm

nay nàng cũng không muốn nói chuyện này. Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Ta đang nói về sự tín nhiệm, dù là mối quan

hệ nào đi nữa, giữa thân nhân, bằng hữu hay là phu thê với nhau đều phải có lòng tin. Nếu cứ hành động một mình

thì dù tài năng đến mấy cũng có lúc rơi vào thế bí, không người giúp đô.”

Ý cười quay trở lại trên khóe môi Tiêu Hoa Ung, ánh mắt hắn nhìn nàng dịu dàng như nước: “Tất nhiên là ta tin

tưởng UU chẳng chút nghi ngờ, còn U U thì sao?”

Thẩm Hi Hòa nói thẳng: “Nửa tin nửa không”

Tiêu Hoa Ung: “..”

Thẳng thắn quá cũng không hay. “UU nói vậy chẳng phải tự mâu thuẫn với chính mình sao? Nàng vừa nói tin

tưởng lẫn nhau là rất quan trọng, ấy thế mà không hoàn toàn tin tưởng ta” Tiêu Hoa Ung khẽ thở dài.

“Điện hạ cứ yên tâm, khi chúng ta chung tay đối phó người ngoài, ta tuyệt đối không nghi ngờ điện hạ” Thầm Hi Hòa cười nói.

“Hai ta sẽ mãi mãi chung tay đối phó người ngoài” Tiêu Hoa Ung nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu thằm như biển cả, “Ta sẽ đứng

phía trước nàng, không phải vì xem nàng là một người phụ nữ yếu đuối cần nấp sau lưng đàn ông, mà là ta muốn che chở nàng, đồng

thời… giao phó sau lưng cho nàng.

Nàng muốn yểm hộ cho ta hay muốn giết ta cũng được, đây là

lựa chọn của ta, ta sẽ không oán không hối”

Ánh mắt hắn, giọng điệu hắn sao mà dịu dàng quá đỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play