Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Cứ ngỡ đây là cái bẫy nhằm vào Lễ bộ Thượng thư, nhưng đến hôm sau, vụ việc trở nên nghiêm trọng hơn rất

nhiều, không riêng gì Hội3 Nguyên bị tố cáo tài học nông cạn mà còn có vài vị cử nhân bị tố dùng tiền mua danh…

Tin đồn nghe mà rợn cả người, đã 1vậy còn có lớp có lang, khiến người ta không thể không tin. “Hội Nguyên là ai?”

Hôm qua Thẩm Hi Hòa không để ý cho lắm.

“9Họ Hà, người Ngô Châu, nghe nói là bà con xa của Quốc Tử giám Tế tửu..” Trân Châu thuật sơ lược lý lịch trích

ngang của người này3 cho Thẩm Hi Hòa nghe.

“Đến Đông cung thôi” Nghe xong, sắc mặt Thẩm Hi Hòa trở nên nghiêm trọng.

Đây không phải l8à kế hoạch được sắp đặt lâm thời của Tiêu Hoa Ung nữa rồi, mà là một cái bẫy được mưu tính đã

lâu, các quan viên có dính líu trải dài từ Kinh thành đến địa phương, chỉ e sắp tới sẽ có non nửa quan viên trong

triều mất chức.

“UU đến tìm ta sao không nói trước để ta chuẩn bị vài món UU thích ăn” Tiêu Hoa Ung bưng một đĩa anh đào tới.

Trong các loại trái cây mùa Xuân, anh đào được người Kinh thành ưa chuộng nhất, mỗi lần công bố danh sách tân

khoa tiến sĩ đều sẽ tổ chức “Anh đào yến“. Loại trái cây này vốn quý hiếm, mỗi người chỉ được thưởng thức một đĩa

nhỏ là cùng.

Bên trên chiếc đĩa lưu ly rực rỡ đủ màu là những quả anh đào tròn trịa, căng mọng trông vô cùng ngon mắt.

“Điện hạ..” Thẩm Hi Hòa giật mình.

Nếu nàng nhớ không nhầm, Tiêu Hoa Ung phải sống chung với độc tố suốt mười hai năm nay cũng vì một bát sữa

đặc anh đào, Thẩm Hi Hòa cứ ngỡ hắn sẽ căm ghét, thậm chí không muốn nhắc đến anh đào nữa là, không ngờ hắn

lại thản nhiên bang ra mời nàng như thế.

Tiêu Hoa Ung hiểu ngay nàng đang nghĩ gì: “U U nghĩ ta sẽ không muốn nhìn thấy anh đào nữa à?”

Tiêu Hoa Ung lau tay, nhón lấy một quả anh đào, cẩn thận ngắt cuống, bỏ hạt, động tác lưu loát, không làm rơi vãi

dù chỉ một giọt nước, sau đó bỏ vào một chiếc đĩa lưu ly khác, đẩy đến trước mặt Thẩm Hi Hòa.

“Trước khi gặp nàng, ta không cho phép mình có nhược điểm” Quả thật hắn từng căm hận anh đào đến tận xương

tủy, nhưng khi quyết định phải mạnh mẽ hơn, việc đầu tiên hắn làm là ăn anh đào, ăn đến khi nào không còn thấy

khó chịu nữa mới có được bản lĩnh như ngày hôm nay.

Không ai, cũng chẳng có thứ gì có thể khiến hắn e ngại và do dự, mãi đến khi hắn gặp được Thẩm Hi Hòa.

Hắn nghĩ người nào cũng có một góc mềm mại trong lòng Thẩm Hi Hòa chính là góc mềm mại mà hắn đã đánh

mất nhiều năm.

“Nàng nếm thử đi, đây là anh đào trồng trong vườn sau của Đông cung đấy” Tiêu Hoa Ung trồng rất nhiều cây ăn

quả trong Đông cung, mỗi loại đều trồng hai cây, VÌ cảm thấy chỉ có một gốc lẻ loi trơ trọi thì không đảm bảo mỹ

quan, giờ mới thấy trồng hai cây tức là có đôi có cặp, ngụ ý tốt đẹp, “Một thời gian nữa sẽ có sơn tra”

Thấy Tiêu Hoa Ung bình thản đối mặt với anh đào như vậy, Thẩm Hi Hòa khá kính nể. Nàng không từ chối mà

cầm đũa nếm thử anh đào: “Ngọt ngào ngon miệng, mềm mại mọng nước”

Quả là anh đào thượng hảo hạng, Thẩm Hi Hòa từng được nếm thử ở Lâm Xuyên, chứ Tây Bắc không cod loại quả

này, mà anh đào Lâm Xuyên cũng không mọng nước ngon miệng bằng đĩa anh đào trước mặt, khiến người ta chỉ

muốn ăn nữa ăn mãi.

“Hai cây anh đào này được trồng trong Đông cũng đã gần bảy năm, ban đầu vừa chua vừa chát, ta tìm rất nhiều lão

nông chuyên trồng anh đào vào Kinh, mất ba bốn năm mới có trái ngọt” Thấy Thẩm Hi Hòa thích, Tiêu Hoa Ung

bèn tiếp tục bỏ hạt thay nàng, “Từ sáng mai trở đi, ta sẽ bảo Thiên Viên mỗi ngày đưa đến cho nàng một đĩa”

Anh đào còn trên cây mới được tươi, cũng không thể ăn nhiều, mỗi ngày đưa cho Thẩm Hi Hòa một đĩa là vừa.

“Thứ này quý giá, Thái hậu và bệ hạ.”

“Đây là đồ ta trồng, chỉ cần dành một ít cho hoàng tổ mẫu và bệ hạ để tỏ lòng hiếu thảo là được, hoàng tổ mẫu

không thể ăn nhiều kẻo lại khó tiêu” Tiêu Hoa Ung ngắt lời Thẩm Hi Hòa, “Ta còn biết vài món ngon làm từ anh

đào nữa, để hôm nào mời UU đến thử

“Tất nhiên ta sẽ đến” Thẩm Hi Hòa nghĩ khi ấy nàng sẽ mang thêm món gì đó, lại nghĩ Tiêu Hoa Ung còn mời lão

nông vào Kinh, quả là hiếm thấy, “Điện hạ từng đến nông thôn rất nhiều lần sao?”

“Ừ” Tiêu Hoa Ung nói, “Có lần ta hỏi Thái phó làm thế nào để trở thành vua. Thái phó đáp nếu ta có thể hiểu được

cuộc sống của bách tính, của thương nhân, của quân và dân, của người giàu kẻ nghèo thì khi ấy ta có thể làm vua”

Lúc đó, hắn chỉ muốn thành một người nắm quyền sinh quyền sát trong tay, Thái phó nhận thấy vẻ không cam

lòng và oán hận trong mắt hắn nên mới bảo hắn quan sát dân tình thế thái, một khi chứng kiến nhiều ắt lòng dạ sẽ

thư thái hơn, hiểu biết nhiều cũng có thể giúp hắn thôi oán trời trách đất.

“Thiên hạ này không có ai là ta không hiểu được. Tiêu Hoa Ung cụp mắt, tay vẫn không ngừng bỏ hạt anh đào, “Ta

biết hôm nay UU đến đây vì án gian lận khoa cử, ta đã lên kế hoạch cho vụ này từ ba năm trước”

“Mục đích của điện hạ chỉ là thay máu triều thần, bồi dưỡng thể lực của riêng mình thôi sao?” Thẩm Hi Hòa thật

tình không hiểu hành vi lần này của Tiêu Hoa Ung có ý nghĩa gì, thế nên mới đến Đông cung hỏi hắn.

“Đó chỉ là tiện thể thôi” Tiêu Hoa Ung không giấu giếm gì nàng, “Nàng có biết ta từng dùng tên giả đi thi không?

Bệ hạ nhận thấy nâng đỡ hàn môn rất có lợi trong việc chèn ép sĩ tộc, mà làm vậy đúng là có ích cho cả triều đình

lẫn quốc gia, nhưng ở đời, dục tốc bất đạt

Năm ấy, sau khi thanh trừ hoạn quan, Hữu Ninh đế mở ẩn khoa hai năm liên tiếp, cấp tốc vun đắp một nhóm con

cháu hàn môn, về sau năm nào cũng tuyển một lượng lớn nhân tài để chèn ép thế gia nhưng lại không biết rằng sự

coi trọng của mình dành cho hàn môn đã khiến không ít người xuất thân hàn vi bí quá hóa liều lúc vượt vũ môn.

Nào là con nhà thương nhân vung tiền nhờ người thi hộ, nào là phù hộ bỏ tiền mua chuộc giám khảo, thậm chí còn

có người mua chuộc giám sát viên để mang tài liệu vào trường thi. Nhưng tất thảy vẫn chưa ghê gớm bằng việc

Tiêu Hoa Ung từng gặp phải, bài thi của hắn bị người ta đánh tráo ngay tại trường thi.

“Đánh tráo!” Thẩm Hi Hòa kinh ngạc.

“Vụ đánh tráo này diễn ra tại Ngô Châu” Thế nên lần này hắn mới chọn Ngô Châu làm khởi điểm, “Giám khảo

chấm bài ngang nhiên lấy bài thi của ta đổi tên thành người khác, ta đến quan phủ đòi lại lẽ công bằng thì bị xem là

điều dân gây rối chốn công đường, bị nhốt vào đại lao”

Lúc ấy Tiêu Hoa Ung nhẫn nhịn không làm lớn chuyện vì biết mình có thể chấn chỉnh lề lối nơi này nhưng lại

không thể thay đổi các địa phương khác.

Muốn khiến đám người này biết tội của mình nghiêm trọng nhường nào, về sau không dám tái phạm thì phải có một vụ càn quét đẫm

máu, đến mức chục năm sau vẫn khiến người ta tái mặt khi được nhắc tên. Có vậy, người tài thực thụ mới có thể trồ hết tài năng.

“Thì ra là thế” Thẩm Hi Hòa càng khâm phục Tiêu Hoa Ung hơn, có lẽ vì địa vị khác biệt, trài nghiệm khác biệt nên Tiêu Hoa Ung

tinh táo và hành sự chặt chẽ hơn Hữu Ninh đế. Các hoàng từ khác có dành cả đời cũng chưa chắc hiểu được những gì Thái phó bảo

hắn học hỏi.

Sau này nếu hắn làm vua, chỉ e không ai gạt được hắn chuyện gì.

Trong lúc trò chuyện, Tiêu Hoa Ung bất giác tách hạt xong cả đĩa anh đào, Thầm Hi Hòa cũng ăn hết. Tiêu Hoa Ung ngầng đầu, thấy

Thầm Hi Hòa nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy tán. thưởng, hắn chợt mim cười mập mờ: “UU còn nhìn ta như vậy thì ta sợ không

kiềm chế được bản thân mất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play